Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Lệnh FILLET với bán kính R=0, không ảnh hưởng tới lệnh FILLET hiện tại.

Trong khi vẽ nhất là quy hoạch bạn phải dùng lệnh fillet với 1 số bán kính r nhất định, nhưng thỉnh thoảng lại cần fillet với bán kính R=0 thì lại mất cái giá trị cũ cứ phải gỏ lại. Cad đời mới thì nhấn nút gì gì đó trong khi thực hiện lệnh fillet sẽ cho ra bán kính R=0 nhưng mình quen dùng lệnh nên đặt cái lisp để làm việc này.
-Bình thường bạn cứ dùng lệnh FILLET bình thường.
-Muốn FILLET với bán kính R=0 thì dùng lệnh F0, không ảnh hưởng chi tới ông FILLET cả nhé.

Bạn copy nội dung và tạo file lisp hay tải file về cũng được!

(defun c:f0)
(setq bkflcu (getvar "filletrad"))
(setvar "FILLETRAD" 0)
(command "fillet" pause)
(while (< 0 (getvar "CMDACTIVE"))
(command pause)
)
(setvar "FILLETRAD" bkflcu)
(Princ)
)

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Copy xong thì lưu nhóm đối tượng sau cùng thành đối tượng vừa chọn.

Mổi khi bạn dùng lệnh COPY xong thực hiện lệnh khác muốn chọn đối tượng vừa chọn trước thì dùng tham số P, muốn chọn đối tượng vừa tạo ra thì dùng tham số L, nhưng cái ông L này chỉ chọn được mổi cái đối tượng mới nhất thôi chứ ko có được 1 nhóm đối tượng mới nhất. Bạn ưng chọn được nhóm đối tượng mới nhất sinh ra bởi lệnh copy chứ gì? Dùng cái này nhé:
Thay vì dùng COPY thì dùng CPP của duy782006 nì thì sau đó dù bất cứ lệnh gì bạn gọi tham số P nó sẽ chọn cái nhóm đối tượng tạo ra sau cùng cho bạn.
Bạn copy nội dung và tạo file lisp hay tải file về cũng được!

(defun c:cpp ( )
(Prompt "\nchon doi tuong")
(Setq dtgoc (Ssget))
(setq a (getpoint "\nChon diem chuan: "))
(setq b (getpoint a"\nCopy den diem: "))
(setq oldos (getvar "osmode"))
(setvar "osmode" 0)
(command ".move" dtgoc "" a b)
(command ".copy" dtgoc "" b a)
(setq a b)
(setvar "osmode" oldos)

(while (setq b (getpoint a"\nCopy den diem : "))
(setq oldos (getvar "osmode"))
(setvar "osmode" 0)
(command ".move" dtgoc "" a b)
(command ".copy" dtgoc "" b a)
(setq a b)
(setvar "osmode" oldos)
)
(command "undo" "end")

(Princ)
)

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Khung lisp di động để bạn phát triển.

Đây là Bài viết của mình bên CADVIET.COM chủ đề này cũng nhiều bạn quan tâm nên đem về đăng lun trên blog mình.
Nguyên văn câu hỏi:

Trích dẫn(nguoi_tho_mo @ Nov 18 2010, 10:45)
Bác duy782006 và các cao thủ làm một mẫu "tien ich cv" đơn giản, có các loại foder: DWG, LSP, HETHONG, THVIEN...
mỗi foder chỉ nên có 1-vài file làm ví dụ cụ thể. khi muốn update, bổ xung lisp mới thì làm như thế nào?
nên viết bằng lsp không mã hóa để người dùng hiểu một phần + bổ xung + hoàn thiện.
Mục đính: nhiều người mới bắt đầu có thể tự làm dc tiện ích nho nhỏ cho mình và share lên diễn đàn.


Và đây là bài viết của mình:

Theo ý của bạn mình làm 1 cái khung đơn giản để bạn tự phát triển:
Mình tổ chức thư mục LISPDD chứa các thư mục con như sau:
-RUN: thư mục này chứa 3 file lisp khởi đầu dùng load menu, thiết lập đường dẩn và các việc cần thiết ban đầu.
-DCL: Chứa 1 file dcl ví dụ và các file text + sld dùng cho hiển thị hộp thoại này.
-CHEPTHEM: thư mục này có đặc điểm là sau khi load lisp bạn gỏ lệnh CAPNHAT thì các file chứa trong thư mục này được copy vào thư mục cài đặtcủa cad.
-AUTOADD: thư mục này sẽ được tự động add thêm vào đường dẩn tìm kiếm của cad sau khi bạn load lisp.
-LISP: thư mục này hiện chứa 3 lisp ví dụ, các lisp của bạn cũng nên tập trung vào đây để quản lý và load cho dể kiểm soát.
-HETHONG: hiện nay chứa file mns dùng hiển thị menu.

*Cách dùng:
Để chạy bộ này có 2 cách:
-Di động: Load file lispdd/run/didong.lsp. nó hỏi chỉ file duy.ico bạn chỉ cho nó lúc này nemu, lisp sẳn có sẽ được load lên để bạn dùng thử.
-Cố định:Trước tiên phải copy toàn bộ thư mục lisddd vào ổ C xong Load file lispdd/run/codinh lúc này nemu, lisp sẳn có sẽ được load lên để bạn dùng thử.
*Cách chỉnh sửa và thêm lisp, menu.
Sau khi load thành công thì thư mục AUTOADD sẽ được thêm vào đường dẩn tìm kiếm của cad nên nếu bạn có file nào cần dùng cho lisp mà ko muốn chỉ định đường dẩn trong lisp thì chứa nó trong thư mục này.
Lệnh HETHONG dùng copy toàn bộ các file trong thư mục CHEPTHEM vào thư mục cài đặt của cad chức năng này dùng khi bạn có 1 số file cần cập nhật mới ví dụ như line, hatch .v.v. (khi nào gỏ lệnh HETHONG thi mới thực hiện chức năng này nếu ko dùng đến thì ko gỏ lệnh này là xong).
-Cách thêm lisp vào: Bạn mở file lispdd/run/goilenh.lsp, bên dưới đoạn
(load(strcat odiachay "/lispdd/lisp/lisp1"))
(load(strcat odiachay "/lispdd/lisp/lisp2"))
(load(strcat odiachay "/lispdd/lisp/lisp3"))
bạn thêm 1 dòng:
(load(strcat odiachay "/lispdd/lisp/lisp4"))
Lưu ý lisp4 là tên lisp thêm vào không cần phần .lsp nhé. Muốn thêm nhiều lisp thì thêm nhiều dòng.
-File menu thì sửa trong lispdd/hethong/lispdd.mns. File này mình viết đơn giản gồm 3 dòng đôn và 1 nemu xếp lớp đọc cái hiểu ngay nên chắc ko cần hướng dẩn chỉnh file này. Sau khi chỉnh xong thì xóa file lispdd.cui đi để khi khởi động cad sẽ load lại nemu (nó tự load bạn ko phải load).


Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Nốt Lặng.

Thời điểm mình viết bài này thì chủ đề nóng nhất là 20/11. Mọi người hô khẩu hiệu với các lời hay ho cả rồi riêng mình viết lại câu chuyện xảy ra lâu lắm rồi nhưng nó vẫn cứ đọng lại trong đầu mình. Các bạn đang và sẽ là giáo viên đọc bài mày mình mong nhìn nhận theo lối tích cực từ đó có điều chỉnh trong cách ứng xử với học sinh của mình:
-Năm thứ nhiêu của năm cấp 2 thì mình ko nhớ rỏ lúc này mình ko còn quá giỏi như lúc cấp 1 nhưng về phong độ môn toán mình vẩn còn duy trì. Thi học kỳ môn toán mình làm xong sớm và ra ngoài ngang qua cửa sổ thì có đứa bạn nháy nháy ý bảo ném co nó bài giải mình lòng vòng nhặt dưới đất 1 tờ giấy còn 1 mặt trắng xé ra 1 mẩu bé bé cho vào túi tính kiếm chổ vắng thì viết bài giải ném vào cho nó.
-Thầy giám thị hành lang thấy mình ra sớm mới gọi tới bắt nọn (mình nghỉ thế) "cậu đưa tờ giấy trong túi cho tôi" mình nghỉ bình thường vì chưa viết cái gì vào đấy nên đưa ra. Thấy thầy ấy lật lại thì mặt kia đã có mấy dòng chử và là công thức hóa học. Thầy kết luận mình đem tài liệu vào phòng thi và sau đó tên mình được đọc trong trong buổi chào cờ trước toàn trường.
-Ở đây mình ko bàn đến chuyện đúng hay sai nhưng mình coi thường một người dạy toán có tiếng là giỏi của trường mà nhìn tờ giấy ko biết nôi dung của nó là môn toán, lý hay hóa. Đến bây giờ gặp lại tôi vẩn còn cảm giác coi thuờng.

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Thật.


-1-Trước nay mình cứ tự nhận là tính mình "thật" nhưng chưa có tổ chức cá nhân nào công nhận. Đến nay thì đã có 1 cá nhân chính thức công nhận danh hiệu này của mình và để thêm phần trịnh trọng danh hiệu này được nâng lên hoa mỹ 1 tí nửa ấy là "thật quá". Chuyện như này:
-Hôm í mình cùng với đoàn giáo dục đi miền núi đầu tư xây dựng trường. Hậu cuộc họp ấy thì như thường lệ lại vẫn là cuộc nhậu. Ở cái huyện miền núi bé như cái lổ mủi ấy thì có 1 quán nhậu đã là may nên toàn bộ các cá nhân kiệt xuất (hay sức) của huyện nhà cũng như nơi khác điều tập trung cả vào đây.
-Khi đoàn vào thì đã có vài xe ô hô đậu trước quán loại mà biển số không màu trắng í.
-Thưa thật với các bác nói đi họp cho oai chứ thực ra cả buổi lon ton ngoài hiện trường đo đo vẽ vẽ nên giờ mình vừa mệt vừa đói trông cho nó đem cái gì lên xơi phát cho nó đở run.
-Nhưng chưa kịp cho gì vào mồm thì bàn ngồi trước bắt đầu chơi xa luân chiến cứ lần lượt từng vị cầm ly qua "giao lưu". Cứ bác nào qua cũng được bác hiệu trưởng giới thiện chức danh nghe cứ búng toanh toách, bên này cứ banh muồm ra cười với uống tính mình xấu ăn lại đang đói như gấu thức ăn trước mặt mà ko có thời gian để làm vài miếng hỏi các bác làm sao mà cái bản mặt nó tươi cho được.
-Các bác trong hội mình chắc cũng thía thôi nhưng điều là dân làm quan có kinh nghiệm trong vụ này nên mặt tươi roi rói. Sau có 1 bác lại sang lần này ko nghe bác hiệu trưởng giới thiệu mà chỉ bảo "bác này thì chắc ai cũng biết rồi", bảo thật mình chả thấy có tí ấn tượng nào là quen bác này cả. Lúc này trong hội mình lại có bác bồi cho 1 câu mình nghe như sét đánh ngang tai. "Ở tỉnh này mà ko biết bác í thì ko phải dân Quảng Ngãi rồi".
-Bậy thật cha này là thi công mà ngang nhiên chuyễn hộ khẩu mình khỏi tỉnh thì loạn. Thế nên cái thèn tôi cũng bưng cái ly bia lên mà cụng với bác (khách í) 1 cái mà phát biểu thiệt thà rằng tui đúng là dân Quảng Ngãi nhưng chả biết bác là ai. Lập tức không khí trên bàn khác hẳn hình như nó hơi sượng lại thì phải, có 1 bác lanh mồm mới vớt giùm mình 1 câu bảo chứ mày ko xem tivi à. Bảo thật với các bác em xem ca nhạc mới cả phim chứ có coi thời sự đâu mà biết bác í là ai. Thế là mình cứ thành thật khai ra như thế, lần này thì bác khách sượng thấy rỏ và đi về bàn từ đó về sau ô là la mặc sức ăn không bị quấy rầy gì nửa, bàn bên ấy cấm có bác nào sang mời nửa mình nghỉ các bác hội mình chắc phải cảm ơn mình lắm lắm nhưng mà tình hình ko có vẻ như mình nghỉ bác nào ăn cũng rón rén mất hết tự nhiên. Trên đường về bác trưởng đoàn (khen) mình 1 phát "thèn này thiệt quá". "Cái người mà ai cũng biết là ai" ấy mà mày "tạt nguyên ly bia vào mẹt" thế thì bằng bóp cổ cái sinh mệnh chính trị của tụi tao rồi. Hơ thế ra thật cũng là cái tội.
-2-Quay 1 tí lại thời sinh viên ...........................................................................................................

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Của Duy đâu ??


1. Bây giờ thấy các bé con học theo kiểu cải cách hay đổi mới chi chi đó mà viết hẳn vào trong sách, cứ học xong thì quyển sách này vứt.

- Mình sinh năm 1978 nghĩa là nguyên đoạn cấp 1 vẫn còn chế độ học lại sách có tổ chức: Nghĩa là sách được phát cho học sinh vào đầu năm học và thu lại vào cuối năm để sang năm lại phát cho lớp sau.

- Sách thì bằng giấy cộng thêm cái công nghệ thời đó thì mấy khi mà đẹp lại trải qua 1 hoặc vài năm dưới sự lật lật mở mở của mấy ông học trò, chỉ cần tưởng tượng thế thì biết nó tã tới cở nào rồi.

- Tất nhiên rồi cũng tới lúc ko còn dùng đc nửa thì sẽ được dặm vào 1 ít sách mới, với cả có khi gặp trúng ông xài trước lười học hoặc cẩn thận thì cũng còn mới thế nên trong đống sách phát ra thì có quyển đẹp quyển xấu.

- Việc phát sách đầu năm thì đúng ra do cô giáo phụ trách phát theo kiểu hên xui nhưng thường thì cô giao cho cờ đỏ hoặc để 1 đống đấy lên tự nhận. Vậy nên cái sự nhanh nhẹn, xông pha mới có dịp mà phát huy, riêng mình không thèm tranh giành với đám phàm phu đó làm chi cứ từ từ có gì nhận nấy nên sách mình nhận về thì hết 99,99% là te tua xơ mướp rồi.

- Hông sao về chịu khó mông má lại tí rồi cũng dùng đc. Hồi đấy khó khăn có đc mấy họa báo Liên Xô (in màu, giấy dày như tạp chí nhà đẹp bây giờ í) là rất hiếm nhưng nhà mình có, lấy hắn mà bọc lại bìa sách dòm bên ngoài cho tươm tất rồi dán dán ép ép xong thì quyển sách ko đến nổi tệ lắm. Mình cứ bằng lòng thế ko thèm tranh giành làm chi (may khi lớn lên mình thoát khỏi thời 2 người mua chung cái quần tà lỏn chứ không thì ở truồng suốt đời).


2. Lúc nhỏ toàn ăn khoai là chính nhưng sao mình học giỏi thế không biết ??? Hình như nguyên 5 năm cấp một mình toàn đứng nhứt he he. Nên việc nhận phần thưởng trước bàn dân thiên hạ với mình là mặc nhiên ko có chi phải lăn tăn.

Đùng 1 cái năm lớp 5 có tới 2 thèn đứng nhứt lại là năm cuối cấp nên đc xuống trường huyện nhận phần thưởng, mình tà tà như mọi khi đến khi dòm lên thất thèn ku nhứt mới kia đã đứng sẳn mà chả hiểu sao 1 lớp có 1 suất đứng thôi. Ừ thế mày đứng đi tao ngồi vậy cuối cùng thì phần thưởng của mình với nó như nhau mổi tội cái mẹt mình ko có trong hình lãnh thưởng.



3. Ngoài ông anh ruột ra lúc nhỏ mình chơi với 1 đứa nửa là anh em nhà cô nhà cậu, ngang ngang tuổi mình. Ông nội nó là ông ngoại mình. Mẹ nó là tiểu thương hay còn gọi là "tư sản mẹt" vào thời đó nên tiền bạc cũng rủng rẻn và nó có nhiều đồ chơi, mình chơi với nó chủ yếu là ké đồ chơi.

- Thèn này được ông ngoại mình cưng kinh (cháu nội lại là đích tôn mà) nên ông hay dẩn nó đi chơi với cả ăn vặt. Lúc đó còn nhỏ chưa biết dị là gì nên mình cứ bám theo hưởng xớ. Nhưng cái đoạn mua đồ chơi cho thì không hưởng xớ được.

- Có lần ông đi Bình Định về mua theo 2 con hổ bằng đất sét sơn màu mình mừng kinh nhưng mà hóa ra của thèn kia tất vì đó là 1 cặp chứ ko phải hai con. Thôiiii bằng đất sét chứ gì vào xóm gốm mè nheo xin lấy 1 cục về nặn ra cả đàn ấy chứ tao chả cần.

- Ko biết do bẩm sinh hay do tự làm đồ chơi hoài mà mình trở thành khéo tay dù có lấy kính hiển vi mà soi thì cấm có thấy 10 đầu ngón tay mình có cái hoa tay nào.



4. Năm lớp 8 trường tổ chức thi vẽ để chọn ra đội hình đi thi huyện mình lọt vào được thế là đi thi toàn huyện, hồi giờ toàn vẽ trên giấy vở tự nhiên vào thi thấy phát cho mổi vị 1 tấm bản đồ (khoảng tầm tờ A1) to vật vã (lật cái lưng trắng lại vẽ lên đó), phát đến mình là thèn cuối cùng (tại lãnh theo kiểu giơ tay mình thì thong thả) ........ tèn ten hết giấy.
-Trong khi mình còn ngồi chờ ban tổ chức kiếm giấy thì tụi kia hì hục vẽ. Tình hình là hiệu sách (cả huyện có mổi chổ này bán bản đồ) hết hàng nên ban tổ chức mới lấy kéo cắt 1 cái hình quảng cáo trong phòng cho mình làm giấy vẽ tờ này là bìa cứng. Cuối cùng mình cũng có tờ giấy để thi với thiên hạ mặc dù tờ giấy này hông giống ai.
-Toát mồ hôi vật lộn với tờ giấy (to quá mà) mình cũng bôi màu xong cho nó, không biết do mình vẽ đẹp hay do thông cảm vụ thiếu giấy mà ban tổ chức cho mình giải nhất. He he chuẩn bị đi thi tỉnh nha oai wué.
-Kinh ngiệm lần thi huyện mình toàn vẽ màu cây mà tờ giấy lớn quá vẽ lâu mình mới tìm hiểu thì biết có màu nước bôi nhanh hơn thế là nhân dịp được lên tỉnh xin ba má cho 1 hộp màu nước.
-Cọ thì tự chế chỉ cần cắt 1 nhúm tóc, 1 cái vỏ tuýp kem đánh răng (thời đó vỏ làm bằng kim loại) , và mấy cây đũa tre là mình sản xuất ra 1 bộ cọ (3 cây) đủ dùng. Vào thi tụi trong tỉnh cứ gọi là lác mắt với ông nhớ.
-Từ nhà vào nơi thi có 24km bây giờ mình đi hàng ngày mà hồi đó xa thế ko biết, huyện cử 2 phụ trách đội đưa đoàn gồm 2 vẽ và 2 kể chuyện đem chuông đi đánh xứ người.
-Hội tụ anh tài cả tỉnh vào phòng lại tới khâu phát giấy với chút kinh nghiệm mình dòm ngó ai cầm giấy to thì lại gần nhận nhanh kẻo mà hết thì chết dở, Nhưng hóa ra trong tỉnh mà ko bằng nhà quê vẽ tờ giấy nhỏ tí (A3) mình cũng có phần. Lại còn dặn hỏng thì phát lại (tỉnh có khác tổ chức ngon lành thế).
-Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mình đi lòng vòng nắm tình hình (tờ giấy to vật vã còn bôi kịp xá gì tờ bé tí thế kia) nghe các bác trong ban tổ chức bàn tán chỉ trỏ nào là con họa sĩ này, học trò cưng nhà văn hóa kia mình bắt đầu phát sốt, thôi đường nào cũng thua cứ bôi cật lực vào tới đâu hay tới đó.
-Lần đầu tiên vẽ màu nước lại thêm bộ cọ tự chế quá Pro mình phệt 1 phát dòm thấy đen ngòm, may có cả màu trắng mình đổ cho 1 mớ rồi lấy nước bôi lên quẹt cọ thí xác, ngó ra cửa thấy phụ trách đội của mình đâu mất tiêu (bị trước khi vô thi anh phụ trách nói ảnh còn đứng đó thì may ra bài mình đạt còn ảnh đi mất tiêu thì mình rớt chắc) vậy thì tèo rồi còn gì anh phụ trách cũng có chút khiếu nên mới hộ tống mình ảnh mà chê thì mình chả còn hy vọng.
-Loáng cái tờ giấy mình đầy màu ok xong lại đi dạo thì có 1 bác bảo mình "sao ko nhấn thêm mà đi đâu đấy" mình mà biết nhấn cái gì thì chết ngay tại trận nhưng cũng quay về chổ ngồi chờ bác lơ mình lại đi dòm ngó thấy có thèn vẽ bầu trời đẹp ác thế là mình về cắm đầu vẽ lại cái bầu trời nhưng chả giống thèn kia được, nhìn nó cứ loang lỗ thế nào í thôi kệ.
-Kết quả là cái quả ấy của mình đứng nhất toàn tỉnh, nghe các bác ấy tán là có chiều sâu nhờ biết kỷ thuật loang màu hớ hớ chả biết đường nào mà lần.
-Huyện mình mới điều 1 con uóat vào đón đội đi thi về chứ ko cho đi xe đò nửa (oách nhé) đón cả đội còn có cả đội nghi thức đi theo. Nói chung chả biết các bác í tính toán kiểu gì, 1 con uóat mà đội đi thi đã 4 vị + 2 phụ trách vậy mà 1 ông lái xe với cả 4 nghi thức đội chạy hai mí cây số vào đón thì ngồi vào đâu. Nói chung là ko nhớ nhồi nhét kiểu gì cuối cùng mình ngồi bệt sau thùng xe điên thế không biết.


*Kể lể nảy giờ chủ yếu là này: Mình thì tính chập chạp lại ko muốn bon chen cộng thêm cái vụ thật quá (hôm nào nói cái vụ thật này sau...) nên cái gì mình có cũng ko có trọn vẹn toàn là phải mông má cải tạo lại và đến giờ mình vẫn thấy ổn chưa có gì phải phàn nàn.
Nhưng (lại nhưng diển văn của các bác lớn lớn cũng thế mà) cái đoạn mà ai cũng có thì đến nay mình vẩn chưa có.
-Theo cái sự đọc và nghe ngóng của mình thì vốn chúa sinh ra loài người có sức mạnh hơi bị dã man, sau đó ông nì có hôm ngồi rảnh rỗi mới giật mình vì thí cái bọn người này nó phá kinh quá ko chừng nó quậy lên tới mình thì chít là lá la thế là ngài tách loài người làm hai thế mới sinh ra cái vụ có ông có bà đấy. Và vì lúc này mỗi người còn có mỗi nửa nên ko còn mạnh nửa thế mới phải đi tìm nhau (cho mạnh dể bề phá phách và làm lung tung việc í mà).
-Hông biết cái nửa của Duy đang ở đâu hay là tìm nhầm nửa khác mất thì Duy có mà toi hị hị. Thế nên nay mới lên cái thông báo này mà hỏi bàn dân thiên hạ chứ cái nửa kia của Duy đâu??????








Thơ


Bài thơ này lụm trên net cũng có nhiều bản nhưng mình thích bản này, hình ảnh là do mình ghép vào nhìn cho hay ho tí.








Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Thấy ....

Một dạo cứ sáng sáng là anh em lại ới nhau đi khi thì Thư viện tỉnh khi thì Diên Hồng (nhà thi đấu tỉnh), khi thì nhà văn hóa lao động tỉnh.
Ấy chớ có tưởng là cái lòng yêu thể thao với cả đọc sách của mấy ông làm tư vấn nó cao nhé bạn thực tình thì đến mấy chổ đấy để café sáng thôi.
Vì sân vườn các nơi này rộng mà ít người đến nên các bác quản lý nghĩ ra trò cho thuê sân làm quán café. Cũng hiệu quả phết sáng nào người xe cũng nờm nợp ra vào cổng mấy công trình này, dân ngoại tỉnh mà nhìn thoáng qua thí phải nể tinh thần thể thao, văn hóa của dân Quảng Ngãi (mới sáng đã đông thế cơ mà).
Mình cũng tham gia vào đội ngũ gây hiểu nhầm này chủ yếu là giá hắn mềm hơn mấy anh sân vườn đầu tư bài bản lại có thể hùng hồn tuyên bố với tụi ở quê “hôm nào tao chả ghé thư viện” đại loại thế.
Ban đầu các quán này gọi bằng căn tin sau làm ăn được các bác ngồi nghĩ ra cái tên nghe kiêu toanh toách ấy. Lúc này quản lý của các bác quản lý thấy không ổn mới ra cái sự cấm ko cho quán café tồn tại trong mấy công trình đất đai thừa thải của nhà nước này.
Thế là kế hoạch lách được thực hiện:
-1: Cứ để nguyên tên quán đấy chỉ có điều quay mặt nó vào bên trong quán (dòm ra thì thấy tên, dòm dô thì không). Chắc chiêu này ko lách được nên 1 thời gian sau thấy thực hiện kế hoạch 2.
-2: Ném béng cái tên luôn cho nó quay lại làm căn tin. Cũng được 1 thời gian sau hình như các bác bên trên đè mạnh quá thế là nghỉ hẳn.
Chậc nghỉ thì thôi vậy bà con lại quay ra bàn tán có phần khen các bác quản lý của quản lý lần này làm en được nói dẹp là dẹp chứ ko lách liếc gì xấc. (dù cái đoạn lách này diển biến cũng hơn cả tháng).
Sáng nay lại nghe thèn bạn làm bên bộ đội alo “tới thư viện café mày” thèn này “mày mơ ngủ hay là lâu quá ko ló mẹt ra khỏi doanh trại mà ko biết vụ dọn dẹp này” Nó kiên quyết bảo ra mình rón rén cưỡi con xe tã ra thì ô là la cái gì thế kia em lại chiễm chệ ở đó có phần diêm dúa hơn xưa có cả cổng riêng nhớ. Kệ các bác quản mới chả lý có bán thì ta cứ uống khà khà.
Mấy hôm sau lại thấy thông báo đi cổng kia (cổng thư viện), mấy hôm sau lại thấy dời cái bảng hiệu vào tít bên trong.
Hà hà lại bắt đầu vòng tuần hoàn đây đúng là phát triển theo hình trôn ốc thật. Lại liên tưởng tới cái dĩa cơm mà dân văn phòng độc thân như mình ngày nào cũng dòm thấy: càng ngày nó càng teo lại tự nhiên 1 hôm ........ ngạc nhiên chưa nó lại to vật vã chớ có banh mồm ra cười lên giá rồi đấy hớ hớ và nó lại bắt đầu quá trình teo dần điều chờ đến ngày .... ngạc nhiên chưa.





Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Những phát biểu nhảm của Duy782006 :->>O







-Phát biểu khi 1 buổi sáng đi hớt tóc thì con xe máy dơ hù ngồi chờ:
Tại sao tiệm hớt tóc và tiệm rửa xe không ở cạnh nhau nhỉ?




-Phát biểu khi đi xe buýt Quảng Ngãi - Bình Sơn và ngược lại:
Tại sao gần bến xe buýt không có chổ gửi xe máy qua đêm nhỉ?




-Phát biểu khi ngồi chèo queo 1 mình vào ngày lễ của chị em:
Tại sao không có ngày dành riêng cho cánh đàn ông vậy kà?




-Phát biểu theo cả nhu cầu thực tế và lãng mạn (lấy sáng và ngắm sao):
Tại sao người ta không sản xuất viên ngói bằng thủy tinh?





Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Cafe hử? ồiiiiiiiiii!

Điệp khúc "Cafe ?" gần như sáng nào cũng vang lên và tùy vào hoàn cảnh mà "thôi" hoặc "rồi" nhưng cái đoạn rồi ấy thì thường xuyên hơn vì nghề tư vấn thiết kế lại nhận money theo sản phẩm nên có phần thoải mái về thời gian tí (tối ta lại cày bù khớ khớ).
Nói cafe cho oai chứ cả năm có khi chỉ uống có vài ly cafe còn thì toàn trà mới cả sữa hoặc nước khoáng đóng chai.
Những lần thật sự cafe thì chủ yếu là đến sau và đối tượng đến trước đã gọi sẳn 1 đen để đó và đối tượng này mình tương đối nể mặt thì "chậc" thôi cố vậy. Sau cái "chậc" này thì là cả 1 ngày đấy cấm có làm gì đc he he, chả biết sao cứ uống cái này vào thì tay chân cứ run tim thì đập mạnh cứ như say ấy (và quan trọng đếch thấy ngon).
Dị ứng nhất những ông (hoặc bà) đi thì lề mề lệch phệt tới nơi thì mọi người chuẩn bị về đến nơi thế nhưng cứ hiên ngang 'ới bà chủ 1 đen" :-( đợi chờ mặc bay, mấy lúc đấy cứ là muốn úp nguyên fin lên đầu hắn điên hết cả người thế nhưng vẫn cứ phải banh mồm nhe nanh ra mà cười lại còn bảo mày cứ từ từ việc gì mà vội (bố mày sắp về mà còn phải chờ từng giọt từng giọt cái mặt bố mày hằm hằm như thế mày ko nhận ra à? Ngu).
Hôm gặp con em (hồi xưa mình thích nó kinh nhưng nó đếch thích mình nên mình bực quá bỏ luôn) nó lại rủ mình đi cafe để lên lớp cho cái vụ nên lập gia đình và cái vụ giữ tâm hồn thư thái gì đấy mà nó mới ngộ ra (chắc đoạn này nó mới mua máy đếm tiền nên có thời gian rảnh nghiên cứu thiền hay cái chi chi đó). Vào quán hai người gọi 1 đen, 1 trà lipton khi đem ra thèn phục vụ nghiễm nhiên ném ly cafe cho mình còn bé kia thì trà .... khà khà, vốn khó tính mình mới bảo nó đổi qua cho đúng làm thèn nhỏ mắt tròn mắt dẹt vừa đổi vừa dòm cái bản mặt mình coi có nhầm ko.
Cafe buổi sáng thì chủ yếu là ngồi tào lao là chính nhưng mà tối thì hiếm nếu có chắc chắn có việc: khi thì nhờ đỡ chuyện gì (chủ yếu là tụi bạn hắm làm nhà), khi thì có người thấy cái mặt mình ở giá hoài tội nghiệp mới lôi đi quảng cáo cho cô này cô kia ...... kết quả thì ko cần thông báo cứ dòm cái lý lịch bên dưới thì biết :->>O, đấy còn chưa dã man có khi đứa bạn ko thân và tương đối cũ réo đi mới ngồi chưa kịp thở thì nó tương cho cái thiệp báo hỷ ặc tủi thân quá. Lại sắp đóng mặt dày đi ăn cưới và nghe lũ bạn đòi nợ ăn. Ngán.... hâyyyyyyyy :-XX<





Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Scale linetype_scale và htach_scale.

Lisp này gồm 2 tiện ích scale rất tiện khi bạn là dân quy hoạch:
+SCLT: Scale tất cả linetypescale của các đối tượng trong vùng chọn theo tỉ lệ nhập vào.
+SCH: Scale tất cả Hatch scale của các đối tượng trong vùng chọn (tự động lọc đối tượng hatch trong vùng chọn) theo tỉ lệ nhập vào.
Bạn copy nội dung và tạo file lisp hay tải file về cũng được!

(defun c:sclt (/)
(if (= tlscl nil)
(setq tlscl1 2.00)
(setq tlscl1 tlscl)
)
(setq
tlscl (GETREAL (strcat "\nBan muon scale linetype bao nhieu lan: <" (rtos tlscl1 2 2) ">"))
)
(if (= tlscl nil)
(setq tlscl tlscl1)
)
(prompt "\nChon doi tuong muon chinh.")
(setq ss (ssget))
(setq c 0)
(setq N (sslength ss))
(while (< c N)
(setq eT (ssname ss c))
(setq e (entget eT))
(setq dtsckt (cdr (assoc 48 e)))
(if (= NIL dtsckt)
(command ".chprop" eT "" "S" tlscl "" "")
(setq dtsc tlsc)
)
(IF (/= NIL dtsckt) (PROGN
(setq dtsc (* (cdr (assoc 48 e)) tlscl))
)
)
(setq e (subst (cons 48 dtsc) (assoc 48 e) e))
(entmod e)
(setq c (1+ c))
)
(command "undo" "end")
(Princ)
)
;;;;;;;;;;;
(defun c:sch (/)
(setvar "CMDECHO" 0)
(command "undo" "be")
(if (= tlsc nil)
(setq tlsc1 2.00)
(setq tlsc1 tlsc)
)
(setq
tlsc (GETREAL (strcat "\nBan muon scale hatch bao nhieu lan: <" (rtos tlsc1 2 2) ">"))
)
(if (= tlsc nil)
(setq tlsc tlsc1)
)
(prompt "\nChon doi tuong muon chinh.")
(setq ss (ssget '((0 . "hatch"))))
(setq c 0)
(SETQ N (SSLENGTH SS))
(while (< c N)
(setq eT (ssname ss c))
(setq e (entget eT))
(setq dtsc (* (cdr (assoc 41 e)) tlsc))
(command "hatchedit" et "p" "" dtsc "")
(setq c (1+ c))
)
(command "undo" "end")
(Princ)
)

Nhà phố

Con nhà phố tình thương mến thương. Nỏ có đồng mà ún nước nửa. :-(

Tiện ích Biện tập và sử dụng thư viện.

Tiện ích thư viện:
Bạn load về giải nén và chép thư mục thuvien vào ổ c, sau đó tạo thêm 2 thư mục TVND và TVCT đường dẩn như sau:
C:/thuvien/tvnd.
C:/thuvien/tvct.
Load file C:/thuvien/goithuvien.lsp lên là bạn đã có trong tay tiện ích biên tập và sử dụng các thư viện rồi.
*Lệnh chính là TV sẽ ra bảng lệnh chính từ đây truy cập vào các thư viện con hoặc gỏ lệnh trực tiếp gọi từng loại thư viện.
-Xuất hiện bảng lệnh chính sau.


*Trong tiện ích thư viện mình chia làm 3 nhóm chính.
-Thư viện có đặt tên.


-Thư viện không đặt tên.


-Thư viện đường dẩn.


*Thư viện có đặt tên gồm 08 thư viện chính:
-Thư viện chi tiết 1: CT1.
-Thư viện chi tiết 2: CT2.
-Thư viện chi tiết 3: CT3.
-Thư viện chi tiết 4: CT4.
-Thư viện chi tiết 5: CT5.
-Thư viện chi tiết bể tự hoại: CTBTH.
-Thư viện chi tiết tam cấp: CTTC.
-Thư viện chi tiết của các loại: CTCU.
-Bảng lệnh chính của thư viện có đặt tên như sau.


-Khi muốn thao tác cho ô hình ảnh nào thì bạn click chuột trái vào ô hình ảnh đó và chọn các nút bên dưới để thực hiện thao tác mong muốn.
-Mình giới thiệu lần lượt tính năng và thao tác từng nút.
+Thoi: Thoát khỏi bảng lệnh.
+Chen: Chèn chi tiết vừa chọn vào bảng vẽ.
+Tao: Tạo mới chi tiết tại ô vừa chọn.Khi chọn chức năng này xảy ra 2 trường hợp:
>Tại vị trí ô chọn chưa tồn tại chi tiết nào: Lisp tiến hành hướng dẩn bạn tạo mới dữ liệu cho ô này, trình tự như sau:
Đầu tiên bạn cần có sẳn chi tiết cần tạo thành thư viện trên bảng vẽ, Zoom cho nó to gần bằng màn bình vì sau này chi tiết được tạo ra sẽ dùng cái ảnh của màn hình hiện hành để hiển thị lên bảng lệnh.
Lisp hỏi: Chon doi tuong muon tao... Bạn chọn tất cả các đối tượng muốn tạo thành chi tiết, khi chọn xong thì enter.
Lisp hỏi: Chon diem chen: Bạn chọn điểm bằng cách click chuột trái, điểm này sau này là điểm chèn cơ sở của chi tiết.
Lisp hỏi: Ten dung de hien thi: Bạn gỏ tên của chi tiết, cái này sẽ hiển thị bên dưới ô ảnh của chi tiết.
OK xong bạn đã tạo được chi tiết mới vào thư viện rồi.
>Tại vị trí ô chọn đã tồn tại chi tiết: Sẽ có bảng hỏi bạn như sau:


-Bạn chọn Thoi thì lisp bỏ qua việc tạo chi tiết mới tại vị trí này và kết thúc.
-Bạn chọn Co thì lisp tiến hành như bước trên và xóa bỏ chi tiết hiện có.
*Các thư viện còn lại cách dùng tương tự bạn tự khám phá nhé

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Tạo PLINE trong lisp:

Vấn đề vướng khó chịu nhất của bà con (kể cả mình) khi viết lisp là làm việc với pline:
-Trường hợp đơn giản nhất là vẽ 1 pline với số đỉnh bất kỳ sau đó lấy giá trị diện tích của nó miễn cưỡng lắm thì viết như sau:
(DEFUN c:dtpl ( )
(setq a (getpoint "\nChon diem dau tien: "))
(setq b (getpoint a"\nChon diem tiep theo: "))
(command "pline" a b "")
(setq plhoinay (entlast))
(setq a b)
(while (setq b (getpoint a"\nChon diem tiep theo : "))
(command "pline" a b "")
(command "pedit" "m" "L" plhoinay "" "j" "0" "")
(setq plhoinay (entlast))
(setq a b)
)
(command "pedit" plhoinay "c" "")
(command "area" "object" "last")
(setq dientich (getvar "area"))
(alert (rtos dientich 2 2))
(princ)
)

Giải thích lisp trên như sau:

(setq a (getpoint "\nChon diem dau tien: "))
Hỏi chọn 1 điểm trên màn hình và gán cho biến a
(setq b (getpoint a"\nChon diem tiep theo: "))
Hỏi chọn 1 điểm trên màn hình và gán cho biến b
(command "pline" a b "")
Thực hiện lệnh pline vẽ từ a đến b, kết thúc lệnh pline
(setq plhoinay (entlast))
Gán pl vừa tạo cho biến hoinay
(setq a b)
Gán điểm b hiện tại thành điểm a
(while (setq b (getpoint a"\nChon diem tiep theo : "))
Khởi động vòng lặp tồn tại khi điều kiện biến điểm b được gán bằng pick điểm, nếu enter thì kết thúc vòng lặp
(command "pline" a b "")
Thực hiện lệnh pline vẽ từ a đến b, kết thúc lệnh pline.......lưu ý lúc này điểm a chính là điểm b của đoạn trên đã được gán qua nhé
(command "pedit" "m" "L" plhoinay "" "j" "0" "")
Thực hiện lệnh pedit lựa chọn m, chọn pline vừa tạo, chọn pline tạo trong đoạn trước đã gán cho biến plhoinay, chọn J để nối thành 1 pline liên tục
(setq plhoinay (entlast))
Gán pl vừa tạo cho biến hoinay
(setq a b)
Gán điểm b hiện tại thành điểm a
)
kết thúc vòng lặp nếu nhấn enter, lúc này sản phẩm là 1 đường pline hở
Đoạn bên dưới là thủ tục đóng kín pline và lấy giá trị diện tích và báo ra kết quả. Nhưng nếu vùng muốn tính diện tích chứa cả cung tròn thì việt viết nhại theo lệnh pline là rất khó khăn và cuối cùng mình cũng tìm ra giải pháp bắng cách lisp trả hẳn về cad thực hiện xong lệnh pline xong thì lisp tiếp tục chạy.



Bài này Duy đang viết dở nha bạn ........

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Hướng dẩn viết DCL bài mở đầu:

Bạn nên theo dỏi theo tên bài viết tăng từ nhỏ tới lớn thì mới đúng trình tự!


Đến đây phần lisp coi như tạm đủ dùng, về cơ bản thì bây nhiêu đó nắm vững và ứng dụng linh hoạt thì làm được ối chuyện. Phần hổ trợ thêm cho lisp mà gần gủi nhất là hộp thoại: Cái này chủ yếu giải quyết khâu oai và màu mè. Kiến thức này của mình cũng ít nhưng cũng mạnh dạn làm vài bài giúp các bạn có khái niệm cơ bản để có thể tự nghiên cứu chuyên thêm tuỳ vào khả năng của mỗi người.

**Chương trình dùng viết hộp thoại: Tất cả các chương trình soạn thảo văn bản. Mình vẫn dùng notepad. Lưu nó ra định dạng *.DCL là được.
**Trong 1 file *.DCL có thể chứa nhiều hộp thoại trong đó:
-Mở đầu bằng
tenhopthoai : dialog {
label = "noidungtieude";

-Kết thúc bằng
}

-Trong đó:
+ tenhopthoai là tên lisp dùng để gọi hộp thoại này (lưu ý đặt tên khác nhau cho các hộp thoại và viết liên tục không khoảng cách)
+ Noidungtieude là nội dung hiển thị phía trên của hộp thoại (Cái này ưng viết sao cũng được có thể có khoảng cách chủ yếu dùng báo tên hoặc chức năng hộp thoại này. Muốn bỏ trống thì label = " ";

**Số dấu {} trong 1 định nghĩa hộp thoại là bằng nhau.
**Hộp thoại chỉ là cái vỏ còn nội dung bên trong, hoạt động thế nào là do lisp quyết định. Trước tiên cứ thiết kế hộp thoại cho ưng ý cái đã, từ từ tính tới nội dung.
*Mẹo: khi viết xong hộp thoại muốn nghía xem nó như nào mà chưa cần viết lisp để gọi hắn lên thì bạn làm như sau:

-Khởi động cad.
-Vào Tools => Autolisp => Visual lisp editor. Nó khở động lên chương trình.
-Bạn vào File => Open và open cái file *.DCL muốn nghía lên.
-Vào Tools => Inter face tools => Preview DCL Editor. Nó sẽ hiện cái hộp thoại lên cho bạn xem trước.

**Mọi hộp thoại ít nhất phải có 1 nút dùng thoát khỏi hộp thoại mà ko thực hiện chức năng nào như sau.
:button {
label = "Cancel";
key = "Cancel";
is_cancel = true;
}


**Bắt đầu là thủ tục để có 1 nút nhấn cho hộp thoại.

:button {
label = "Ten nut 1";
width = 0;
key = "btn_bieuthuc1";
}


Vậy hộp thoại đơn giản như sau:



tenhopthoai : dialog {
label = "noidungtieude";


:button {
label = "Cancel";
key = "Cancel";
is_cancel = true;
}


}




Hình dáng như sau:

Hộp thoại này chỉ có duy nhất nút thoát khỏi hộp thoại. Kết hợp thêm 1 nút nửa để làm việc khác như sau:




tenhopthoai : dialog {
label = "noidungtieude";


:button {
label = "Ten nut 1";
width = 0;
key = "btn_bieuthuc1";
}

:button {
label = "Cancel";
key = "Cancel";
is_cancel = true;
}


}

Hình dáng như sau:

Khi không nói gì thì các nội dung trong hộp thoại sẽ xếp từ trên xuống dưới. Muốn sắp xếp lại thì dùng 2 cú pháp sắp sếp ( xem bài sau).

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Hướng dẩn viết lisp bài 30:

Bạn nên theo dỏi theo tên bài viết tăng từ nhỏ tới lớn thì mới đúng trình tự!


Đáp án đây. Hy vọng bạn đã hoàn thành giống như sau:

(defun c:vht ()
(command "undo" "be")
(setq luubatdiem (getvar "osmode"))
(setvar "osmode" 0)

(Princ "\nChon cac text :")
(setq tapdoituong (ssget '((0 . "text"))))
(setq diemchuan (getpoint "\nChon diem canh le: "))
(setq thutu 0)
(setq sodoituong (sslength tapdoituong))

(while (< thutu sodoituong)
(setq doituong (ssname tapdoituong thutu))
(setq laynoidung (entget doituong))
(setq diemve (cdr (assoc 10 laynoidung)))

(setq xmoi (car diemchuan))
(setq ymoi (cadr diemve))
(setq diemmoi (list xmoi ymoi))

(command "move" doituong "" diemve diemmoi)
(setq thutu (+ thutu 1))
)
(command "undo" "end")
(setvar "osmode" luubatdiem)
(Princ)
)

**Sau đây mình nói về cách lấy thông tin của đối tượng bằng lisp:
Giả sử rằng bạn có đối tượng (doituong) bạn có được bằng cách nào thì tùy. Muốn lấy thông tin từ nó bạn phải làm việc giống như là mở cửa bước vào trong phòng. Dùng hàm enteget:
(setq laynoidung (entget doituong))
Khi đã vào phòng thì có nhiều thứ để lấy. Mổi thông tin của đối tượng có 1 con số đại diện ví dụ điểm canh lề thứ nhất của text là số 10. Dùng hàm cdr và assoc sẽ lấy được thông tin tương ứng với con số đó.
(setq diemve (cdr (assoc 10 laynoidung)))
Mình sẽ gỏ lại bảng các số đại diện như từ điển bạn cần thông số gì thì vào tra nhé. (Một vài cái hay dùng thôi chứ nhiều lắm mình gỏ không nổi, bạn mua sách về lisp sẽ có bảng này).

CHUNG:
Layer của đối tượng: 8
Kiểu của đối tượng: 0
Màu của đối tượng: 62
Tên dạng đường: 6

TEXT:
Nội dung text: 1
Độ lớn text: 40
Style: 7
Điểm canh lề thứ nhất: 10

BLOCK: (INSERT) Lưu ý block thì trong từ điển của cad là đối tượng INSERT
Tên BLOCK: 2
Điểm chèn: 10
Góc quay: 50
Tỉ lệ theo trục X: 41
Tỉ lệ theo trục Y: 42
Tỉ lệ theo trục Z: 43

LINE:
Điểm đầu: 10
Điểm cuối: 11

CIRCLE:
Tọa độ tâm: 10
Bán kính: 40

PLINE: (LWPOLYLINE)
Độ rộng: 43
Số lượng đỉnh: 90

DIMENSION:
Style: 3

Vậy cách lấy thông tin text như sau:
Nội dung text: (setq noidung (cdr (assoc 1 laynoidung)))
Độ lớn text: (setq dolon (cdr (assoc 40 laynoidung)))
Style: (setq style (cdr (assoc 7 laynoidung)))
Điểm canh lề thứ nhất: (setq diemve (cdr (assoc 10 laynoidung)))

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Cách làm 1 bộ lisp di động.

*Bạn có trong tay một bộ lisp ưng ý và dùng đã quen. Đôi lúc bạn ngồi 1 máy khác cảm thấy rất bất tiện, cài lisp của mình vào thì sợ ảnh hưởng đến người khác.
*Mình cũng bị tình trạng này và đến nay đã tìm ra cách giải quyết nên khoe với mọi người. Cách này mình gọi là lisp di động.
-Nhiều bạn sẽ nghỉ lisp thì để đâu cũng không quan trọng chỉ cần load lên thôi có gì phải tinh vi,,,,,,,,,,, Vấn đề là lisp nhiều khi không đơn thuần chỉ là các file lisp mà còn rất nhiều thứ kèm theo ví dụ:
+File dwg dùng chèn vào phục vụ nhu cầu nào đó của lisp.
+File dcl dùng hiển thị hộp thoại.
+Các file sld dùng cho hộp thoại và các mục đích trang trí, minh họa khác.
Nói chung là có rất nhiều loại file kèm theo cần phải dùng trong ứng dụng lisp.

-Thông thường người viết lisp có hai cách ứng xử với các file này:
+Chỉ đích danh file với đầy đủ đường dẩn ví dụ:
(command ".INSERT" "C:\\tienich\\dwg\\cott.dwg" (list (car a)(cadr a)) 1 1 0)
+Chỉ tên file không có đường dẩn và tạo Support File Search Path đến thư mục chứa file ví dụ:
(command ".INSERT" "cott.dwg" (list (car a)(cadr a)) 1 1 0)
Và Add thư mục C:\\tienich\\dwg\\ vào Support File Search Path.
-Cả hai trường hợp trên phù hợp khi lisp nằm cố định trên máy. Bây giờ bạn chép tất cả vào CD hoặc USB để đem nó đi máy khác thì đường dẩn sẽ không còn ổn định (mổi máy mổi khác) Tôi xin trình bày cách mà tôi áp dụng cho ứng dụng lisp của mình như sau:

-Tổ chức một thư mục tổng (tôi đặt tên tienich).Bên trong là các thư mục con theo từng loại file (để dể kiểm soát) ví dụ tôi đặt như sau:
+DWG
+DCL
+LENH
+FLIEHETHONG

-Tạo 1 file bất kỳ tốt nhất nên là file có định dạng đặt biệt chút cho đở nhầm lẩn (trường hợp của tôi là file DUY.ICO). Đặt file này trong thư mục tổng ví dụ: tienich\\duy.ico. Tác dụng của file này tôi sẽ trình bày phía dưới.
-Cải tạo tất cả các dòng trong lisp có liên quan đến file bên ngoài như sau:

(start_image "img_1")
(slide_image 0 0 (dimx_tile "img_1")(dimy_tile "img_1") (strcat odiachay "\\tienich\\dcl\\lgoduy.sld"))
(end_image)

(setq DCL_ID (load_dialog (strcat odiachay "\\tienich\\dcl\\VEKHOIDAC.DCL")))

(command "INSERT" (strcat odiachay "\\tienich\\dwg\\cos") (list (car p0cos)(cadr p0cos)) 1 1 0)

Nghĩa là cần phải xác định biến odiachay thì các dường dẩn đến file mới hoàn thiện.
-Tạo file lisp để khi load lên sẽ làm tất cả các bước sau:
+Xác định biến odiachay.
+Load tất cả các file lsp cần load.
Nội dung như sau:

(setq vitrifilekiemtraduongdan (getfiled "DE XAC DINH DUONG DAN BAN HAY CHON FILE DUY.ICON " "" "ico" 0))
(setq dodaiduongdantienichdocduoc (strlen vitrifilekiemtraduongdan))
(setq dodaiduongdantienichdocduoctru (- dodaiduongdantienichdocduoc 16))
(setq tenodiachay (substr vitrifilekiemtraduongdan 1 dodaiduongdantienichdocduoctru))
(setq odiachay tenodiachay)

(load(strcat odiachay "/tienich/lenh/thuvienndung"))
(load(strcat odiachay "/tienich/lenh/thuvienchitiet"))
(load(strcat odiachay "/tienich/lenh/tienichchonht"))
(load(strcat odiachay "/tienich/lenh/thongke"))


Phần màu xanh dùng để load các file lisp.
Phần màu cam dùng xác định biến odiachay cách làm việc như sau:
+Hiển thị hộp thoại open file với tiêu đề DE XAC DINH DUONG DAN BAN HAY CHON FILE DUY.ICON, định dạng file mặc định là file *.ico.
+Đọc ra đường dẩn đầy đủ của file DUY.ICO.
+Đếm số ký tự trong chuổi vừa thu được.
+Trừ số ký tự đi 16 (là số ký tự của chuỗi tienich\\duy.ico).
+Lấy giá ra chuỗi con của chuổi tên file đầy đủ từ vị trí đầu tiên đến vị trí thứ đã trừ đi 16.
Giá trị này chính là biến odiachay.

*Tất nhiên có nhiều cách hay hơn để làm việc lisp di động này nhưng mình làm được như vậy và dùng thấy rất ổn nên giới thiệu lên đây mong giúp được cho nhửng bạn đang bị vướng vấn đề như mình.
*Tham khảo sản phẩm ở Đây!

Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Copy kiểu sketchup.

Nhân dịp học sketchup thấy lệnh copy của hắn cũng hay hay mình viết lips có chức năng tương tự và thêm 1 lựa chọn cho phong phú.
-Tên lệnh: pcm
-Thao tác:
+Nhập lệnh.
+Chọn đối tượng cần copy.
+Chọn điểm xuất phát.
+Chọn điểm đến.
*Lisp thực hiện copy nhóm đối tượng từ điểm xuất phát đến điểm đến và đưa ra 3 lựa chọn. *N/:N/<: trong đó N là số tuỳ ý (nhập trực tiếp luôn nhé ví dụ *5 lisp sẽ tự lọc lấy số để thực hiện).
+Lựa chọn *N thì đối tượng sẽ được copy thêm N lần với khoảng cách từ từ đối tượng này đến đối tượng kia bằng điểm xuất phát đến điểm đến.
+Lựa chọn :N Thì khoảng cách từ điểm xuất phát đến điểm đến sẽ được chia làm N lần và đối tượng sẽ được copy đến các điểm nút này.
+Lựa chọn < thì sau khi enter lisp hỏi khoảng cách giới hạn và tính toán rãi trong khoảng cách này phần dư thì bỏ. (kiểu như MEASURE của cad ấy)

Bạn copy nội dung và tạo file lisp hay tải file về cũng được!

;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
(defun thuchiencopy ()
(setq luubatdiem (getvar "osmode"))
(setvar "osmode" 0)
(repeat solanthuchien
(setq index (1+ index))
(command ".copy" doituong "" p1 (polar p1 goc (* kc index)))
)
(setvar "osmode" luubatdiem)
(Princ))
;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
(defun kieunhan ()
(setq index 1)
(setq solanthuchien (- (atoi kytuconlai) 1))
(thuchiencopy)
(Princ))
;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
(defun kieuchia ()
(setq index 0)
(setq kc (/ kc (atoi kytuconlai)))
(setq solanthuchien (- (atoi kytuconlai) 1))
(thuchiencopy)
(Princ))
;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
(defun kieutrong ()
(setq p3 (getpoint p1 "\nRai trong khoang: "))
(setq kc1 (distance p1 p3))
(setq index 1)
(setq solanthuchien (- (fix (/ kc1 kc)) 1))
(thuchiencopy)
(Princ))
;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
(defun tinhtoankieu ()
(setq ddkc (strlen kieuchep))
(setq skytuconlai (- ddkc 1))
(setq kytuconlai (substr kieuchep 2 skytuconlai))
(setq kytudautien (substr kieuchep 1 1))

(if (= kytudautien "*")
(progn
(kieunhan)
))
(if (= kytudautien ":")
(progn
(kieuchia)
))
(if (= kytudautien "<")
(progn
(kieutrong)
))
(Princ))
;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
(defun c:cpm ()
(command "undo" "be")
(setvar "MODEMACRO" "RAI DOI TUONG THEO QUY LUAT CHO TRUOC")
(princ "\nPHAM QUOC DUY Binh Son - Quang ngai")
(Prompt "\nChon doi tuong muon chep...")
(setq doituong (ssget)
p1 (getpoint "\nDiem bat dau: ")
p2 (getpoint p1 "\nDiem ket thuc: ")
goc (angle p1 p2)
kc (distance p1 p2)
index 0
)
(setq luubatdiem (getvar "osmode"))
(setvar "osmode" 0)
(command ".copy" doituong "" p1 p2)
(setvar "osmode" luubatdiem)
(setq kieuchep (getstring "\n*N/:N/<: "))
(tinhtoankieu)
(command "undo" "end")
(setvar "MODEMACRO" "**CHUC BAN LAM VIEC HIEU QUA** PHAM QUOC DUY - BINH SON - QUANG NGAI")
(Princ))


Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

Ghi chép tào lao.

-Những ghi chép của Duy cập nhật hàng ngày (thỉnh thoảng) tại đây.
-Nếu bạn đọc thấy có gì không thích hoặc có ý kiến khác cũng mong vui lòng không bình luận.
-Nếu bạn là người quen khi gặp mình vui lòng không đề cập đến những nội dung đã đọc trên này.



















6 - 7 - 2010

Làm thèn tư vấn thiết kế bây giờ nhục như con chó. Mình bán sức lao động và chất xám mà nhiều lúc không khác gì thèn ăn mày là mấy. Nhục.


27 - 7 - 2010

Ngủ dậy thì thấy đầu hơi ấm, lại cảm rồi! Trưa và tối en cháo lại làm 1 mớ thuốc (mua của mấy lang băm ngoài đường) hi vong mai lai cày cấy tốt kẻo lại thất thu. À mai lại co quả đám cưới. Ớn.


30 - 5 - 2010

.......Cả ngày chủ nhật cúp điện. Ông bạn Quảng Ngãi ra hú đi biển ổng dẩn theo vợ còn mình ............ Tủi thân gì đâu! Đi cả ngày en uống linh tinh mệt.


31 - 5 - 2010

.......Bố của thủ quỹ mới mất hôm qua. Nay lại cuối tháng tới kỳ lương kiểu này chắc là chờ mỏi cổ đây ...................... Trưa nay còn nhiệm vụ sửa cái máy bơm, trời thì nắng điên. Bể khổ vô biên!

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Ánh xạ giá trị đối tượng text, nguồn đổi giá trị, đích bị sửa (Sưu tầm)


Bạn muốn một số đối tượng text link giá trị với một đối tượng text nào đó. Nhưng bạn không muốn biến nó thành block, làm thế nào đây?

Hãy làm như sau:
- Tại dòng command, dùng lệnh FIELD.
- Tại bảng lệnh Field, phần Field names chọn Object, tại phần Object type: bạn sẽ thấy một nút có biểu tượng con chuột, bạn nhấn vào biểu tượng này. Màn hình CAD sẽ được hiện ra để bạn chọn đối tượng text nguồn - là đối tượng mà bạn muốn giá trị của nó là gốc và sẽ được tự động link vào các text khác. Chọn xong đối tượng text nguồn, bảng lệnh Field sẽ xuất hiện.
- Tại bảng lệnh Field vừa mới xuất hiện trở lại, trong phần Property hãy chọn Contents. Lúc này, bạn liếc vào phần Preview, sẽ thấy xuất hiện giá trị của text vừa chọn. Liếc xuống Field expression bạn sẽ thấy cấu cấu trúc dạng: %<\AcObjProp Object(%<\_ObjId xxxxxxxxxx>%).Backward \f "%bl2">% trong đó xxxxxxxxxx sẽ là mã ID của đối tượng text vừa chọn. Hãy copy dòng biểu thức trong Field expression - bằng cách tô xanh dòng chữ này rồi phải chuột chọn copy.
- Nhấn Cancel để thoát khỏi bảng lệnh Field.
- Trở lại màn hình CAD, bạn tạo một đối tượng TEXT bằng lệnh DTEXT rồi paste giá trị vừa copy vào đối tượng TEXT. Hoặc bạn cũng có thể edit một đối tượng đã có để paste giá biểu thức rồi vào. Nói một cách tổng quát, AutoCAD trong lúc REGEN sẽ tìm các text có biểu thức %<\AcObjProp Object(%<\_ObjId xxxxxxxxxx>%) và thay bằng giá trị của đối tượng text ánh xạ.

-Khi hoàn thành cái text đích nằm trên cái nền mờ mờ ảo ảo không ưng lắm. Bạn ưng nó giống mấy cái text khác thì:
Bạn đánh lệnh FIELDDISPLAY và nhập giá trị 0

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

Hướng dẩn viết lisp bài 29:

Bạn nên theo dỏi theo tên bài viết tăng từ nhỏ tới lớn thì mới đúng trình tự!

Một chức năng hay của lisp là có thể thao tác lặp lại một vài thao tác trên từng đối tượng của tập hợp chọn.
Ứng dụng vòng lặp While.
Ví dụ bạn có tập hợp tapdoituong gồm các text hình thành từ
(setq tapdoituong (ssget '((0 . "text"))))
Bây giờ bạn muốn vẽ 1 hình tròn tâm tại điểm chèn text bán kính 100.
Việc vẽ 1 hình tròn bằng lisp khi biết tâm và bán kính bằng lisp thì đơn giản rồi.
(command "circle" diemve 100)
Vấn đề là làm lần lượt cho từng text trong cả tập hợp chọn.
Dùng hàm sslength để lấy ra số lượng đối tượng trong tập hợp chọn
(setq sodoituong (sslength tapdoituong))
Hàm ssname lấy ra đối tượng thứ thutu trong tập hợp tapdoituong
(setq doituong (ssname tapdoituong thutu))
Đầu tiên cho thutu = 0 sau đó áp dụng vòng lặp While với điều kiện thutu< sodoituong, cuối vòng lặp cho thutu = thutu+1 đến khi thutu= sodoituong thì vòng lặp sẽ dừng lại.

Đoạn lisp như sau:
(defun c:vht ()
(command "undo" "be")
(setq luubatdiem (getvar "osmode"))
(setvar "osmode" 0)

(Princ "\nChon cac text :")
(setq tapdoituong (ssget '((0 . "text"))))
(setq thutu 0)
(setq sodoituong (sslength tapdoituong))

(while (< thutu sodoituong)
(setq doituong (ssname tapdoituong thutu))
(setq laynoidung (entget doituong))
(setq diemve (cdr (assoc 10 laynoidung)))
(command "circle" diemve 100)
(setq thutu (+ thutu 1))
)
(command "undo" "end")
(setvar "osmode" luubatdiem)
(Princ)
)

Bạn chạy thử lisp này chọn các text nó sẽ vẽ các hình tròn vào điểm chèn của từng text.
Đoạn sau giúp lấy ra điểm chèn của text:
(setq laynoidung (entget doituong))
(setq diemve (cdr (assoc 10 laynoidung)))
Bài sau mình sẽ nói về cách lấy các thông tin về đối tượng cad bằng lisp, có bao hàm cả hai dòng trên. Bài này bạn chấp nhận nó đã nhé.
*Để thực hành mình ra 1 đề bài bạn viết thử nhé.
Viết lisp hỏi chọn các text, hỏi chọn điểm canh lề, move các text được chọn sao cho điểm canh lề của text thẳng hàng theo phương thẳng đứng.
*Gợi ý:
-Cơ bản đoạn lisp như trên.
-Sau khi chọn đối tượng thêm phần hỏi chọn điểm canh lề. (diemchuan)
-Sau khi lấy được điểm canh lề text (trường hợp này là diemve). Bỏ dòng vẽ hình tròn mà thay bằng dòng move.
-Move từng text từ điểm canh lề (diemve) đến điểm mới. Điểm mới xác định bằng cách lấy giá trị x của diemchuan và y của diemve.
*Sẽ có đáp án trong bài tới.

Hướng dẩn viết lisp bài 28:

Bạn nên theo dỏi theo tên bài viết tăng từ nhỏ tới lớn thì mới đúng trình tự!

*Trong khi viết lisp đôi khi có các dữ liệu nhập vào lặp lại cứ mỗi lần lisp hỏi lại phải nhập vào. Cách hay hơn là dữ liệu nào nhập vào rồi thì ghi nhớ lại cho lần sau nếu cần giá trị khác thì nhập vào còn nếu vẫn dùng giá trị cũ thì chỉ cần enter là có giá trị cũ để dùng.
-Sau đây là đoạn lisp giúp cho bạn có thêm 2 hàm có tác dụng lưu giữ giá trị nhập vào. Mình tìm thấy nó trong 1 đĩa cd ko biết rỏ tác giả và cũng không tìm hiểu cách làm việc của nó cứ biết tác dụng và ứng dụng vào công việc thôi. Bạn cũng vậy nhé cứ lưu đoạn này lại sau đó dùng theo cách mình hướng dẩn.

;---------------------------------------
(defun nstr (stri def)
(princ stri)
(princ "<")
(princ " ")
(princ def)
(princ ">")
(princ ":")
(princ " ")
);defun nstr
;--------------------
(defun nstr1 (stri)
(princ stri)
(princ "<")
(princ "Nhap vao")
(princ ">")
(princ ":")
(princ " ")
);defun nstr1
;---------------------
(defun nint (prompt def / temp)
(if def
(setq temp (getint (nstr prompt def)))
(setq def (getint (nstr1 prompt)))
);if def
(if temp
(setq def temp)
def
);if temp
);defun nint
;---------------------
(defun dnint (prompt def / temp)
(if def
(setq temp (getreal (nstr prompt def)))
(setq def (getreal (nstr1 prompt)))
);if def
(if temp
(setq def temp)
def
);if temp
);defun nint
;--------------------
(defun ndist (po prompt def / temp) ;nhan kh/cach va luu gia tri mac dinh
(if def
(setq temp (getdist po (nstr prompt def)))
(setq def (getdist po (nstr1 prompt)))
)if def
(if temp
(setq def temp)
def
);if temp
);defun ndist
;-----------------------------------


Cách dùng:
-Hàm ndint: lưu giữ giá trị số. Giá trị số này được nhập từ bàn phím.


(setq giatri (dnint "\nTi le chinh "giatri1))
(setq giatri1 giatri)

Ví dụ đoạn lisp scale với tỉ lệ scale được lưu lại.

(Defun c:sclt (a)
(command "undo" "be")
(Prompt "\nChon doi tuong muon chinh ti le")
(setq dtthu (ssget))
(setq a (getpoint "\nChon tam phong: "))
(setq tilechinh (dnint "\nTi le chinh "tiledchinh1))
(setq tiledchinh1 tilechinh)
(command "scale" dtthu "" (list (car a)(cadr a)) tilechinh)
(command "undo" "end")
(Prin I)
)

*Cách dùng:
-Hàm ndist: lưu giữ giá trị khoảng cách. Giá trị này được chuyễn thành số, giá trị này có thể được nhập từ bàn phím.

(setq giatri (ndist a "\nDo cao khoi muon ve "giatri1))
(setq giatri1 giatri)
Trong đó a là điểm đã được xác định.
Ví dụ đoạn lisp vẽ box với cao độ khối được lưu lại.

(Defun c:khoi (a)
(command "undo" "be")
(setq a (getpoint "\nDiem thu nhat:"))
(setq b (getcorner a"\nDiem thu hai: "))
(setq dckhoive (ndist a "\nDo cao khoi muon ve "cckhoive1))
(setq cckhoive1 dckhoive)
(command "box" (list (car a) (cadr a) (caddr a)) (list (car b) (cadr b) (caddr b)) dckhoive)
(command "undo" "end")
(Prin I)
)


Bạn lưu ý đoạn định nghĩa hai hàm này chỉ cần load lên 1 lần trong 1 phiên làm việc thì các lisp có dùng 2 hàm này điều chạy được cả nhé.

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010

Thư viện các file trường học (sưu tầm)



Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

Buông xuôi!


Nắng chiều soi xuyên những ngón tay gầy
Lá vàng rơi xao xác dưới ngót chân
Cứ muội mê hoang mang tới đời mình
Chợt bước xa xôi về cõi mung lung nào có ai biết
Chốn trần gian ta lê bước dài qua bao lợi danh vẫy gọi
Cứ vờ xem ta như lá khô rơi rơi nhẹ theo cơn gió
Xoáy lòng ta theo dãy cát vàng khi đêm trời mưa đổ xuống
Để thấy ta như chợt đã hư vô tình như trong cơn mơ

Muộn màng tay trắng ôm bao ngậm ngùi đây tay ta quá mỏi mệt
Chỉ cần ta yên một phút thôi cho đời sẽ qua
Niềm khát khao bây giờ mãi chỉ còn lại một nắm tro tàn bay đi mất
Dừng lại suy nghĩ cho cuộc đời mình bao năm bon chen làm gì
Để rồi xua tay ngọn gió bay ngang vài nhánh hoa
Một chút hương thơm cỏ dại một tiếng than van mệt nhoài
Buông xuôi

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Trò chơi xếp lisp:


Để viết lisp mình dùng phương pháp giống như chơi trò xếp gạch, nghĩa là các đoạn đã viết thành công mình sẽ lưu lại thành kiểu từ điển sau đó thì xếp nó lại với nhau theo nhu cầu của mình. Xin chia sẽ với các bạn bộ từ điển viết lisp của mình.

Đoạn mở đầu cho tất cả các lisp:
(defun c:tenlenh ()
(command "undo" "be")

Trong đó tenlenh là cái mà bạn gỏ vào thanh command để thực thi lệnh lisp.


Đoạn kết thúc cho tất cả các lisp:
(command "undo" "end")
(princ)
)


Còn tất cả các đoạn bên dưới thì ghép vào giữa hai đoạn trên thì coi như bạn viết được lisp rồi đó.


Lưu bắt điểm tự động :
(setq luubatdiem (getvar "osmode"))

Trả lại bắt điểm tự động:
(setvar "osmode" luubatdiem)

Lưu tên layer hiện hành :
(setq luulayer (getvar "clayer"))

Trả lại layer hiện hành :
(setvar "clayer" luulayer)

Lưu bán kính lệnh fillet hiện hành :
(setq luubankinh (getvar "filletrad"))

Trả lại bán kính lệnh fillet hiện hành :
(setvar "filletrad" luubankinh)

Lưu kiểu chử hiện hành :
(setq luukieuchu (getvar "TEXTSTYLE"))

Trả lại kiểu chử hiện hành :
(setvar "TEXTSTYLE" luukieuchu)

Đoạn chọn điểm a bằng clik chuột trái:
(setq a (getpoint "\nChon diem: "))

Đoạn chọn điểm b bằng clik chuột trái có đường dẩn hướng nối với điểm a:
(setq b (getpoint a"\nChon diem: "))

Đoạn lấy khoảng cách từ a đến b:
(setq daiab (distance a b))
Đoạn lấy góc mà đoạn ab tạo với trục x: (giá trị thu được là radian)
(setq gocab (angle a b))

Đoạn đổi giá trị góc từ radian sang độ:
(setq gocdo (* 180 (/ gocradian pi)))

Đoạn vẽ line từ a tới b:
(command ".line" a b "")

Đoạn vẽ circle tâm a bán kính a b:
(command ".circle" a b)

Đoạn chọn 1 nhóm đối tượng lưu thành biến doituong:
(setq doituong (ssget))

Đoạn chọn 1 nhóm đối tượng bằng cách chọn pline bao quanh lưu thành biến doituong:
(setq plst (acet-geom-vertex-list (car (entsel "\n Chon pline gioi han"))))
(setq doituong (ssget "wp" plst))

Đoạn move nhóm đối tượng doituong từ a tới b:
(command ".move" doituong "" a b)

Đoạn move nhóm đối tượng vừa chọn trước đó từ a tới b:
(command ".move" "previous" "" a b)

Đoạn move đối tượng vừa được tạo mới nhất từ a tới b:
(command ".move" "last" "" a b)

Đoạn làm xuất hiện bảng chọn color của cad và trả về giá trị mau là số từ 1 đến 225.
(princ "\nChon mau lop :")(setq mau (acad_colordlg 7))

Đoạn lưu giá trị là số: Biến kết quả để dùng là biến giatri
(if (= giatri nil)
(setq giatri1 5.0)
(setq giatri1 giatri)
)
(setq giatri (GETREAL (strcat "\nNhap so can luu: <" (rtos giatri1 2 2) ">")))
(if (= giatri nil)
(setq giatri giatri1)
)

Đoạn lưu kết quả là chử: Biến kết quả để dùng là giatric
(if (= giatric nil)
(setq giatric1 "mau")
(setq giatric1 giatric)
)
(setq giatric (GETSTRING (strcat "\nNhap chu can luu: <" giatric1 ">")))
(if (= giatric "")
(setq giatric giatric1)
)

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

“Chú yêu cháu mất rồi!” Phần7



Chương XIX: Chú yêu cháu mất rồi!

Một tuần nay tôi ko liên lạc với Thanh Trúc và cả cô bé Thanh Mai nữa. Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu nói ra bà chắc sẽ buồn lắm, dù sao thì Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi ko hề để nó ảnh hưởng tới việc ở công ty.

Tôi nằm trên giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh Mai còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi ko liên lạc cho cô bé mặc dù rất lo cho cô bé. Thanh Mai đã vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn một cái tát như giáng trời của chị. Đã bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào cũng vậy, tôi ko đủ can đảm để bấm số cho cô bé. Tôi sợ một cái gì đó vô hình lắm mà tôi cũng ko biết rõ. Tôi sợ sẽ làm cho tình cảm của cô bé và chị thêm bất ổn, tôi sợ sự thương hại hay cái cười cho một kẻ thật bại như tôi, và tôi sợ… gặp rồi tôi ko biết phải nói gì với cô bé nữa. Nhưng trong suốt một tuần nay, tôi luôn nhớ tới cô bé, nhớ nhiều lắm. Nhớ ánh mắt sáng long lanh mỗi khi cô bé cười, nhớ giọng nói lanh lảnh của cô bé, nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của cô bé. Tôi nhớ lắm! Nhớ lắm!

Và nỗi nhớ đã vượt lên trên cả nỗi buồn, và sự sợ hãi lo âu, tôi mở máy gọi cho cô bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng cô bé ko nhấc máy, tôi quyết định gửi tin nhắn.
- “Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn lại cho chú đi!”

Tới tận 30 phút sau tôi mới nhận đc tin nhắn trả lời của Thanh Mai.
- “Cháu ko sao đâu! Người đáng lo lúc này là chú mới phải!”
-“ Ko, chú cũng ko sao! Chú chỉ hơi buồn một chút nhưng chú lo cho cháu nhiều hơn! Chú muốn gặp cháu, ngay bây giờ đc ko Thanh Mai!”

Đồng hồ đã điểm hơn 9 rưỡi tối, tôi và Thanh Mai ko đến quán “Khoảng Lặng” như mọi khi mà chúng tôi đi bộ trên con đường cách nhà cô bé ko xa. Cả hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, chẳng ai nói một lời nào. Cái lặng im như giết chết tất cả. Nhìn cái dáng nhỏ bé, trầm tư ko nói gì của Thanh Mai, tôi ko thể kìm lòng. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé chợt đứng khựng lại, nhìn tôi. Tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ siết chặt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cô bé và kéo cô bé bước đi. Thanh Mai im lặng bước đi bên tôi. Một lần nữa tôi ko thể kìm nỗi lòng mình, tôi nhớ cô bé nhiều lắm, lúc này tôi mới nhận ra cô bé quan trọng với tôi nhường nào. Tôi muốn ôm ghì cô bé vào lòng, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống cô đơn và nhớ mong trong lòng tôi, tôi muốn đc cô bé sưởi ấm cho lòng mình, tôi muốn trao yêu thương cho cô bé! Tôi muốn và tôi muốn.

Thanh Mai bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay tôi. Cái ấm áp truyền đi khắp cơ thể. Tôi siết chặt cô bé vào lòng, để mái đầu cô bé tựa lên bờ ngực với trái tim đang đập mạnh mẽ của tôi. Và trong tiếng gió vang lên lời thì thầm: “Chú yêu cháu mất rồi!”

Lời chủ blog: Câu chuyện vẫn còn tiếp. Đoạn sau thì hai người họ đến với nhau và cưới nhau, cũng trải qua sóng gió dằn vặt nhưng cuối cùng cũng kết thúc có hậu. Đặc biệt phần sau diển tả chủ yếu tâm lý sau hôn nhân của vợ chồng chênh lệch tuổi tác và ít vui nên mình thích dừng câu chuyện ở đây. Bạn thích xem tiếp thì tải file bên dưới về xem nhé!

“Chú yêu cháu mất rồi!” Phần6



Chương XVI: Sẽ ổn thôi!

Chúng tôi xin phép về sớm ngay sau khi nụ hôn “trời đánh” kết thúc. Trước khi ra đến cửa quán chúng tôi còn may mắn nghe đc cuộc đối thoại giữa hai cái bóng đen khuất trong góc rèm.
- Anh đã nhìn con bé đó rất say mê!
- Em nói gì vậy?
- Rõ ràng là như vậy? Anh nói anh và nó chả có gì! Chỉ là một trò chơi mà thôi! Âý vậy mà suốt buổi anh chỉ săm soi nó và thằng người yêu mới của nó thôi. Anh còn khó chịu nữa. Rõ ràng anh ghen!
- Em bị điên à?
- Anh nói cái gì cơ!...
-….

Suốt buổi về, chúng tôi lặng im ko nói gì với nhau cả. Tôi ko biết con bé có giận tôi ko nữa. Nhớ lại lúc tôi trao “nụ hôn đầu” cho nó thật là ngớ ngẩn. Ko biết lúc đấy con bé có nhắm mắt ko nữa hay là mở trừng trừng nhìn tôi cũng nên. Vì thực ra là chỉ có mình tôi hôn, con bé đứng im như tượng chẳng hề nhúc nhích. Mà chả biết có phải là hôn ko vì chỉ là môi chạm môi thôi mà.

Cả đêm tôi chả thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt vào là y như rằng cảnh ấy lại hiện ra và mặt tôi lại có cảm giác như nóng rát. Dư âm của “nụ hôn” ấy còn trong tôi nhiều quá! Mọi thứ cứ như chỉ vừa mới mấy phút trước và giờ tôi vẫn còn cảm nhận rõ từng hơi thở cũng như cái mềm mại từ đôi môi con nhỏ. Tôi gần như phát điên mất. Tôi thật là ngu ngốc khi lại có hành động dại dột như thế. “Thanh Mai! Chú xin lỗi!” – Đó là câu mà cả đêm tôi lẩm bẩm cho đến khi chìm vào giấc ngủ hình như môi vẫn còn mấp máy.

Sáng hôm sau tôi đến công ty khá trễ. Tại cả đêm tôi mất ngủ mà. Tôi ngồi vào bàn làm việc và uống cốc cà phê cậu Đức mang cho như cố để làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn. Thật tệ hại, tôi đã lầm khi quyết định nhận lời đề nghị làm người yêu giả của con bé Thanh Mai dù kết quả có vượt cả sự mong đợi của chúng tôi. Với ý nghĩ đó tôi lại thần người ra như một kẻ ngớ ngẩn trên bàn làm việc dù chuông điên thoại tôi đang la hát inh ỏi.

- Anh Lâm! – Tôi giật mình trở lại thực tế bởi tiếng cậu Đức đang ở cửa phòng. - Điện thoại kìa? Anh sao thế? – Tôi vội mở máy nhưng máy đã báo “1 cuộc gọi nhỡ” - Số của con bé Thanh Mai. Chưa kịp định thần thì cậu Đức đã tiến tới. – Sếp sao vậy? Mệt ạ?
- À ko! Tôi… tôi…
- Sếp hôm nay kì quá! Đi làm muộn. Đến công ty thì cứ như người mất hồn. Sếp đang suy nghĩ gì vậy? Hay sếp và chị Thanh Trúc có chuyện gì?
- Cậu nói linh tinh gì vậy?
- Vậy tóm lại là sếp nào sao? Nói em nghe xem em giúp gì đc ko?
- Thôi khỏi, cậu ra ngoài để tôi yên một chút. Tôi cần nghỉ ngơi.
- Vâng, đành vậy. Có gì sếp cứ nói với em. Thôi em ra đây.

Cậu Đức bỏ ra ngoài để cho tôi có một khoảng riêng nghỉ ngơi. Tôi ko nghĩ mọi chuyện lại tệ hại đến thế này. Tại sao tôi cứ có cảm giác tội lỗi vậy. Điên thật. Nhìn điện thoại tôi lại nhớ ra con nhỏ gọi cho tôi có chuyện gì nhỉ. Tôi có nên gọi lại cho nó ko? Ko biết nó có giận tôi ko? Đúng là điên thật. Tôi giật bắn mình bởi tiếng chuông điện thoại chợt vang.

- Alo, chú… đây!
- Tí về chú cháu mình gặp nhau ở quán “Khoảng lặng” đc ko ạ?
- Hả?... À ừ, đc!
- Vậy nhé, cháu cúp máy đây.
Con bé nó đòi gặp tôi làm gì nhỉ? Trời đúng là mọi thứ đang rối hết cả lên rồi. Đau đầu quá!

Tại quán cà phê con bé vẫn mặc nguyên áo đồng phục và đeo cặp đến gặp. Chắc là tan học cái nó rẽ vào đây luôn. Con bé ngồi xuống đối diện với tôi. Ko hiểu sao tôi lại mất tự nhiên vô cùng và câu đầu tiên tôi thốt ra là:
- Chú… chú… Hôm qua… cháu đi học về lâu chưa?

Con bé phì cười, trông tôi lúc đấy chắc nhìn ngu ngu đần đần lắm!
- Hôm qua chủ nhật mà chú! - Rồi nó lại cười làm mặt tôi càng đỏ hơn. Tôi từ trước đến giờ luôn là một người lãnh đạo có uy trước đám nhân viên, tôi luôn có tiếng nói trước mọi người, ấy thế mà kể từ hồi gặp con nhỏ đến giờ tôi luôn bị nó dồn vào thế dở khóc dở cười, khốn đốn và khổ sở. Đấy, ngay cả đến việc ăn nói cũng ấp úng và thật ngớ ngẩn để cho một đứa nhóc nó cũng cười mình đc. Như nhận ra thái độ ko mấy vui vẻ gì của tôi, nó ko cười nữa và cố tỏ ra thật nghiêm túc. Con nhỏ có bao giờ nghiêm túc đc đâu!

- Hì – Nó cười! Đấy tôi nói có sai đâu, vừa mới ngồi nghiêm chỉnh, mặt giả bộ nghiêm trang lắm mà chưa đc vài giây đã nhe răng rồi! – Chú có vẻ bất ổn nhỉ?
- Gì?
- Thì đó ạ! Từ lúc đến tới giờ trông chú căng thẳng quá!... Ê hèm! – Nó chợt hắng giọng. – Thôi cháu vào chủ đề chính đây! Bữa nay cháu mời à ko chú mời nhé! – Nó lại cười. – Cháu hông có mang tiền!^^
- Ừ! Cái đó cháu ko phải lo. Có gì thì nói đi!
- Hì, dạ! - Trời! Sao ngoan đột xuất vậy? - Trước tiên là cháu muốn cảm ơn chú! Nhờ có chú mà cháu hết buồn rồi!
- Hả?

- Nói thật là chuyện chia tay với anh Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ hết rồi! – Hoá ra là chỉ vì chuyện này mà con nhỏ hay buồn thế. Trẻ con bây giờ tệ thật, yêu đương sớm nên khổ thế đấy! - Uả chú có nghe cháu nói ko đấy!
- À có có chứ!
- Hì, còn việc này quan trọng hơn, ý nghĩa với chú lắm đó!... Sao chú mặt đần ra thế?
- Cái gì?
- Hì, chết, cháu nhỡ miệng! - Nhỡ miệng ư, con nhỏ này nó quen nói với tôi thế rồi mà! - Việc thoả thuận giữa cháu và chú ý! Bộ chú quên rồi à? Thế thôi nhá!
- Thôi là thôi thế nào chứ! Ko đc! Chúng ta đã thoả thuận rồi mà! – Con bé lại phì cười.
- Hì, sao chú nóng vậy? Cháu đùa thôi mà. Kể ra chú cũng thích chị Trúc của cháu ghê nhỉ? – Tôi chợt đỏ mặt. Ko phải chỉ thích thôi đâu mà là rất thích ý chứ! Một cô gái hoàn hảo thế cơ mà!

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đc giải quyết ổn thoả một cách thật nhẹ nhàng. Âý thế mà tôi cứ tự làm cho nó rối hết cả lên. Mà con bé bộ vui lắm sao mà nó cười nhiều thế. Ừ mà tôi cũng thích nó cười hơn. Chẳng thíchh tẹo nào cái bộ dạng im lặng và đôi mắt buồn cứ nhìn xa xăm của nó. Cái vẻ nhí nhảnh, đành hanh và tinh quoái mới là con nhỏ Thanh Mai mà tôi biết chứ!



Chương XVII: Cô bé Thanh Mai.

Một tháng đã trôi qua, kể từ ngày nhỏ Thanh Mai ko còn là vật cản đường tôi nữa, cứ tưởng rằng như thế là đã ổn, nhưng mọi chuyện ko dễ dàng như tôi nghĩ. Theo “nghệ thuật cua gái Thành Đức” tôi đã phải bỏ bao nhiêu công sức và thời gian nhưng mọi chuyện chẳng đi đâu vào với đâu. Thanh Trúc cứ càng ngày càng xa tôi hơn, cô ấy luôn viện cớ để từ chối những cuộc gặp gỡ hay “hẹn hò trong mơ” của tôi. Tôi đến nhà cô ấy chơi, cô ấy vẫn cười nhưng rồi chỉ tiếp tôi đc dăm ba phút là y như rằng “công ty có việc gấp”. Tôi ko hiểu lý do tại sao mà cô ấy lại đối xử lạnh nhạt dần với tôi như vậy. Tôi đâu có làm gì sai với cô ấy hay… mà ko, nhỏ Thanh Mai thì chắc ko dính dáng gì tới chuyện này rồi. Nó vẫn luôn biết ơn vì sự giúp đỡ của tôi, hơn nữa chính nó còn hùng hồn tuyên bố sẽ ko làm kì đà cản mũi tôi nữa mà. Vậy thì vì sao chứ?

Tâm trạng buồn khiến tôi rẽ vào “Khoảng Lặng” lúc nào ko hay. Đây là nơi tốt nhất tôi cần mỗi khi buồn. Tôi bứơc vào ngồi chỗ quen thuộc của con bé và giờ cũng là của tôi. Mà cũng đã gần tháng nay tôi ko gặp con nhỏ. Ko phải nghe cái giọng lanh lảnh của nó, ko phải chịu những trò quỷ của nó, và cũng chẳng còn phải cãi nhau với nó nữa. Mà dạo này nó bận gì mà chẳng mấy gặp nó ở đây như mọi khi. Ừ, có lẽ tôi ko còn thấy ghét con nhỏ như ngày trc và hình như cũng thấy nhớ nó.

Cảnh thiên nhiên ngoài kia êm đềm thật, có cái gì cứ khiến tôi liên tưởng tới Thanh Mai. Đúng rồi cái vẻ tự nhiên tràn đầy sức sống, cái gì đó hoang dại chẳng chút kiêu kì. Tôi… tôi thấy nhớ con nhỏ. Tôi đang buồn, ước gì ngay bây giờ tôi gặp đc con nhỏ nhỉ, tôi sẽ bớt buồn hơn và tôi có thể hỏi đc đôi chút chuyện gì về Thanh Trúc cũng nên. Nhưng nếu đc gặp tôi sẽ hỏi nó cái gì? Nó đã nói là ko làm kì đà cản mũi nữa nhưng muốn cưa đổ đc chị nó thì tôi phải tự lực cánh sinh, nó ko can thiệp.

- Hù! – Tim tôi như bắn ra khỏi lồng ngực, cốc nâu đá trên tay tôi loạng choạng và sóng sánh hết cả ra ngoài, đổ cả lên quần áo tôi! – Ôí chết! Cháu… cháu xin lỗi! – Con nhỏ hốt hoảng, vớ cái khăn giấy trên khay lau tới tấp quần áo tôi.
- Thôi… thôi để chú tự làm! - Thực ra là đang có bao nhiêu con mắt trong quán nhìn chúng tôi. Nó đưa khăn giấy cho tôi tự lau rồi kéo ghế ngồi xuống. Mặt mày nó phụng phịu:
- Định hù chú tí… ai ngờ… Chú yếu tim thế? Chán chết đi đc! – Con nhỏ này thật là, tôi đang mãi suy nghĩ tự dưng nó “Hù” một cái ko giật mình mới lạ. Mà nó làm bẩn quần áo tôi, tôi ko càu nhàu nó thì thôi chứ đằng này nó chê trách tôi là sao.
- Cháu làm thế chú chưa đánh vỡ cốc là may đó.
- Hì!... Tại lâu ko gặp chú, muốn trêu chú tí! – Con bé cười toe. Tôi bây giờ mới để ý mỗi khi con bé cười đôi mắt nó sáng lắm, nhìn nó đúng là rất đẹp. Nếu hỏi trên khuôn mặt con bé thứ gì đẹp nhất thì tôi dám khẳng định đó là đôi mắt. Nó có đôi mắt màu nâu rất lạ, đôi mắt to, lông mi thật cong và dài. Đôi mắt nó khác hẳn với đôi mắt của chị và mẹ, bởi ở họ là đôi mắt có cái gì đó đây yêu kiều và huyễn hoặc trong khi nó là một đôi mắt luôn sáng và biết nói. Nếu muốn biết nó đang nghĩ gì chỉ cần nhìn vào đôi mắt nó thôi.

- Chú đang ngắm cháu đấy à?
- Hả? Chú… cháu nói gì vậy?
- Hì, cháu đùa mà! Tại chú cứ im lặng suốt từ lúc nãy!
- À… chú… chú đang nghĩ thôi mà!... À mà sao dạo này cháu làm gì vậy? Chẳng thấy cháu mấy khi ở nhà và cũng ít đến đây thì phải!
- Trời! Cháu đang nản đến chết đây. Mẹ bắt cháu đi học thêm. Tại mẹ bảo sắp thi cử cuối cấp đến nơi rồi mà cháu chẳng chịu học hành gì cả. Mà từ trc đến giờ cháu có biết gì đâu. Mà cái đầu cháu tệ thật, người ta càng học càng vào cháu thì càng học càng thấy ra!
-… - Tôi ko biết phải nói gì nữa. Hoá ra con bé đúng là một trời một vực với chị.

- Chú ko biết đâu, cả tuần lịch học cháu kín mít đến ngộp thở luôn. Sáng thì đi học trên lớp, trưa ăn cơm xong cái, đc ngủ có 30’ đã phải chuẩn bị đi học hai ca, tối về lại học ca nữa. Hôm nào cũng 8, 9 giờ tối cháu mới về. Học ngang tra tấn.
- Thì đời học sinh mà! Ngày xưa chú cũng phải cày kinh lắm!
- Nhưng mà cháu có hiểu gì đâu. Học như vịt nghe sấm!
- Chết! Học ko hiểu gì thì thi đại học làm sao đc!
- Hì, cháu từ trc tới giờ cũng biết là mình ko học đc nên cháu cũng chẳng mơ tưởng đến hai chữ “Đại học”. Với lại đại học đâu phải là con đường duy nhất mà chú!
- Ừ, nhưng…
- Mà thôi, cháu ứ thích nói chuyện học hành đâu, mệt lắm!
- Ừ, thì thôi vậy? À mà hôm nay cháu ko phải học thêm à? – Thôi chết tôi lại nhỡ miệng rồi!
- Hì! Bữa nay tới lớp thầy có việc đột xuất thế là đc nghỉ! Sung sướng ko gì bằng! Uả mà suốt từ nãy toàn nc về cháu thôi nha. Gìơ đến lượt chú đi! – Còn bé đưa đôi mắt sáng tinh quoái nhìn tôi – Chú và bà chị xinh đẹp của cháu thế nào rồi? Cả tháng nay chắc ko còn con bé kì đà cản mũi này nữa nên… Hì, chú đã ngỏ lời với chị cháu chưa? – Con bé nói khiến tôi buồn quá! Tôi mà dám ngỏ lời với cô ấy ư? Đến cả thời gian trò chuyện, cô ấy còn ko cho tôi nói gì đến chuyện cho tôi cơ hội bày tỏ tình cảm chứ. Mà nói thật nói về tình cảm thì có lẽ khái niệm đó còn mờ nhạt trong tôi quá! Cô ấy đâu cho tôi đc phát triển thứ tình cảm tốt đẹp mà tôi dành cho cô ấy.

- Chú Lâm! Sao mặt chú buồn thiu thế kia?
- À… À ko!
- Chú và chị cháu làm sao rồi đúng ko?
- Ko! Chú và chị cháu ko… ko sao cả! Vẫn bình thường! – Ko hiểu sao tôi lại chối quanh như thế trong khi rõ ràng lúc trc tôi rất muốn san sẻ với con bé vì nó là cái phao cứu trợ duy nhất của tôi lúc này. Tôi cũng chả hiểu nổi mình nữa!

Suốt buổi con bé pha trò làm tôi dù buồn nhưng cũng vơi bớt đi ít nhiều. Tôi ko ngờ nó lại có khiếu kể chuyện cười đến thế. Mười câu truyện thì cả mười nó làm tôi dù chẳng muốn cười cũng phải bật cười, nhiều khi đến chảy cả nước mắt. Tại con bé nó “lém” lắm, nó vừa kể bằng lời lại kiêm luôn cả diễn tả chân tay khiến nhiều lúc tôi cười ko phải vì câu truyện mà cười vì những hành động ngộ nghĩnh, và tinh nghịch của nó
Tiện đường nên tôi trở Thanh Mai về luôn. Lần đầu tiên con bé ngồi trên xe tôi mà ko hướng đôi mắt buồn rười rượi nhìn qua lớp kính xe nữa. Có lẽ con bé nói “nhờ chú mà giờ cháu ko còn buồn nữa” là sự thật. Trông con bé lúc này tôi thấy thích hơn. Và đáp lại điều đó, từ lúc lên xe nó hào hứng kể đủ thứ chuyện ở lớp học thêm và trên trường cho tôi nghe. Toàn những chuyện đc coi là thú vị cả. Nào từ bà cô chủ nhiệm hễ cứ giận là y như rằng nói lắp, và kẻ có thành tích gia tăng tỉ lệ nói lắp của bà cô chẳng ai khác là nó, rồi chuyện nó trị mấy thằng “đã cá sấu lại cứ tưởng mình đẹp, đã tép diu mà cứ tưởng hơn người” – nguyên văn lời con bé. Đúng là nghe nó kể tôi mới nhận ra một chân lý mà từ trc đến giờ tôi ko tin: “Tuổi trẻ tài cao!” - bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch hơn chúng tôi ngày trước nhiều. Có lẽ phải đổi “nhất quỷ, nhì ma” cho “học trò” mới đúng!

Chúng tôi đang vui vẻ với những câu chuyện đầy kịch tính và thú vị của con bé thì chợt cả tôi và nó phải ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi nụ cười trên môi chúng tôi tắt lịm luôn.



Chương XVIII: Kẻ thất bại.

Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến vào nhà hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy. Lòng tôi có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm đc ra câu trả lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy.
- Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ. Nhưng tôi ko muốn, tôi ko dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm! Cháu bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia.

Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận.
- Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à?
- Thanh Mai!
- Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị thì đúng hơn!
- Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai ko?
- Em nói ko đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn?

“Bốp” - Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc.
- Cái tát này cho cái tội em dám nói về chị mình như thế? Em càng ngày càng cư xử giống như một người vô văn hoá, càng ngày càng ko thể chấp nhận đc. - Bất chợt cô ấy hướng sang tôi – Xin lỗi anh Lâm, em biết là anh cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình yêu ko thể gượng ép. Người em yêu là anh Chan đây. Việc gặp anh chỉ là vì em ko muốn làm mẹ buồn và cũng chưa thể nói với mẹ chuyện em và anh Chan. Em xin lỗi đã ko nói với anh ngay từ đầu. – Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô ấy lại có thể để cho cô em gái của mình đi thay, hoá ra tôi chỉ là một con tốt hy sinh cho cái tên Chan đang đứng trc mặt tôi đây.

- Anh là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà hắn nghĩ tôi có thể bình thản mà bắt tay hắn sao? Nhưng với một người cũng là lãnh đạo và có hiểu biết như tôi ko thể ko bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón cái bắt tay của hắn. – Thanh Trúc đã kể chuyện về anh cho tôi nghe. Tôi và Thanh Trúc yêu nhau ko phải vì tiền như cô Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh Trúc là một cô gái đẹp và tài năng, tôi rất yêu và ngượng mộ cô ấy. Một tình yêu xuất phát từ trái tim chứ ko phải từ miệng của một ông Tổng giám đốc dành cho cô trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc việc đã ko nói rõ cho anh ngay từ đầu. Cô ấy định một thời gian nữa khi nói chuyện với bà Thanh - mẹ cô ấy xong thì cũng gặp anh đã nói rõ và gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ anh là một người rộng lượng và sẽ thông cảm cho chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau thật sự.

Lời tên Chan nói như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đã đè nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi đã làm trong bao ngày tháng qua hoá ra chỉ là thằng ngốc trc mặt người ta. Tôi đã sai lầm, đã quá sai lầm rồi. Lâm công việc như tôi thì tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương làm gì chứ. Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục được, còn tình yêu – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!

“Chú yêu cháu mất rồi!” Phần5



Chương XIII: Giận!

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng nó bắt tôi trở thành một tên khuân vác ko những ko lương mà lại còn mất lương. Nói thật tính ra số tiền mà tôi phải bỏ ra cho đống đồ đạc lỉnh kỉnh và đầy “man rợ” này cũng gần như ăn đứt nửa tháng lương của tôi. Nhưng cái đấy ko phải là vấn đề chính mà cái vấn đề ở đây là tôi chỉ sợ có ai đó người quen hay là một nhân viên nào trong công ty tôi bắt gặp hình ảnh tôi lúc này thì thật sự tôi ko biết giấu mặt đi đâu. Ai đời một trưởng phòng (tuy là trưởng phòng thôi nhưng ko giấu gì mọi người tôi rất có tiếng ở trong công ty cả về uy lẫn về tài và về… “sắc”) như tôi mà lại phải đi khuân vác và vào những chỗ chỉ dành cho chị em phụ nữ thì thích hợp hơn. Nhìn tôi lúc này thảm hại đến kinh khủng. Mồ hôi nhễ nhại mặc dù siêu thị, máy lạnh đang chạy vù vù; hai tay mỗi tay gần chục túi đồ là ít, chưa kể kẹp hai bên nách là hai cái hộp to tướng. Trong khi đó con nhỏ ung dung với hai cái túi con con hình như là đựng mấy cái cặp gim nho nhỏ thì phải. Đấy toàn đồ con con với nho nhỏ, trong khi tôi thì lỉnh kỉnh và to tướng. Hỏi có bất công ko cơ chứ. Bảo thì nó hồn nhiên: “Thế mới galăng chú nhỉ!”. Vâng, tôi đang “ga” và sắp muốn “lăng” tất cả ra đây!

- Chú ơi mình đi ăn kem đi!
- Cháu nghĩ chú có 12 tay à? – Tôi gần như gắt lên! Nó nhìn tôi đôi mắt mở tròn xoe, rồi chợt trùng xuống, hình như có cái gì đó thoáng qua trong đầu nó. Nó ko nói gì, chỉ đi thật nhanh ra chỗ đậu xe. Tôi ko biết là nó có giận tôi ko nữa. Chỉ biết rằng từ lúc lên xe về nó lại im lặng ko nói gì cả.

Tôi trở về nhà với hai cánh tay rã rời. Thực sự hôm nay tôi đã có một buổi đi mua sắm kinh điển nhất trong đời tôi. Cũng may mà chẳng có ai thân quen bắt gặp tôi cả. Nhưng hình ảnh con nhỏ lúc cuối buổi đi mua sắm cứ ám ảnh tôi mãi. Rõ ràng là nó sai còn gì. Mà tôi cũng đâu có nói gì quá đáng quá, chỉ là… sự thật thôi mà!

Sáng hôm sau đến công ty, tôi nhận được một gói bưu phẩm cùng với một mẩu giấy nhỏ: “Tiền hôm qua chú phải bỏ ra trả cho cháu. Chú đếm lại, nếu thiếu thì bảo cháu”. Tôi ko hiểu sao nữa, đọc mẩu giấy nó gửi tôi thấy lòng chợt nhói đau. Kiểu như vừa bị một vật nhọn nào đó đâm hay cào vào lòng vậy. Đúng là số tìên tôi bỏ ra hôm qua ko ít nhưng tôi đâu có bảo là nó phải trả tôi đâu. Mà sao nó phải nói câu “đếm lại” với chả “thiếu” chứ. Cứ như tất cả phải sòng phẳng, rõ ràng và có một cái gì đó khiến tôi khó chịu kinh khủng. Nó đã chạm vào lòng tự ái của tôi.

Trên đường về tôi lại tạt qua quán “Khoảng Lặng”. Thực sự vì con bé Thanh Mai mà bây giờ tôi cần một khoảng lặng cho chính mình. Chỗ quen của con bé vẫn trống trơn chưa có người ngồi nhưng tôi cũng chẳng buồn ngồi vào. Tự dưng tôi thấy ghét cả cái chỗ ngồi đó, mặc dù cảnh thiên nhiên ngoài kia vẫn đẹp như dạo trước. Có lẽ tại giờ tôi vẫn còn đang giận con nhỏ đó.

Ngồi nhâm nhi cốc nâu đá và nghe một bản nhạc của nước ngoài mà tôi ko biết tên chỉ biết rằng nó rất nhẹ và êm. Đúng thứ tôi cần lúc này. Chợt tôi nhìn thấy con nhỏ bước vào quán, ngồi đúng vị trí quen thuộc của nó. Có vẻ như nó ko nhìn thấy tôi. Nó lại gọi một cốc sinh tố sữa chua và đôi mắt đang hướng ra ngoài cửa kính. Đôi mắt nó ko còn sáng và tinh quoái như mọi khi, mà cứ man mác buồn. Hay nó đang giận tôi? Giận cái gì chứ? Tôi cũng còn đang giận nó đây!

Tôi quay lại với cốc nâu đá của mình. Nhưng mắt tôi vẫn ko thể nào rời khỏi con bé. Nó đang ngồi trầm tư chợt nhận đc một tin nhắn. Ko biết tin ấy viết gì chỉ biết rằng con bé thở dài một cái rồi lại chống cằm nhìn ra cửa kính.



Chương XIV: Lời hứa!

Đang nhìn con bé chợt điện thoại tôi rung. Tôi ko thể ngồi trong quán mà nói chuyện điện thoại được chắc chắn con nhỏ sẽ nghe thấy. Tôi phải đi vào tận chỗ khu vực phòng vệ sinh để nghe điện thoại. Thật chẳng may mắn tẹo nào, (chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại nghĩ như thế) khi tôi quay trở lại thì con bé đã đi mất. Thế là tôi đành phải quay trở lại với cốc nâu đá và bản nhạc mới những vẫn nhẹ nhàng và đầy êm dịu.

Con SANTAFEB đen của tôi lại một lần nữa có dịp được thắng gấp. Con bé giật mình bởi tiếng thắng xe đổ dồn sau lưng nó. Nó quay lại, đôi mắt mở tròn. Nó cứ đứng im như tượng. Tôi mở cửa xe bước xuống, ném đôi mắt giận dữ về phía con nhỏ:
- Cháu làm sao mà cứ như người mất hồn vậy?

Lúc này nó mới hơi nhúc nhích một tí. Khuôn mặt buồn chẳng lẫn đi đâu được.
- Chú hỏi cháu, cháu có nghe thấy ko?
Nó cúi mặt rồi bước đi tiếp. Ko thể chịu nổi, tôi kéo mạnh tay nó lại, bàn tay to lớn của tôi bóp chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của nó.
- Người lớn hỏi thì phải trả lời chứ!
Nó đưa đôi mắt đã ngân ngấn lệ lên nhìn tôi rồi quay sang phía cánh tay đang bị bóp chặt, bất chợt nó nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thể chảy dài trên khuôn mặt bé bỏng của nó. Tôi khẽ lới lỏng tay mình ra. Tôi biết nó đau. Nhưng tôi cá nó ko khóc vì đau.
- Thanh Mai, cháu có chuyện gì buồn đúng ko? Nói cho chú đi! – Ko hiểu sao lúc đó tôi lại có thể dịu dàng đến thế?

Bất chợt nó vung tay ra khỏi bàn tay tôi rồi ôm ghì lấy tôi và khóc to hơn. Tôi chả biết làm gì. Chân tôi gần như tê cứng. Có lẽ là tại do cảm giác bất ngờ và tệ hại hơn đó là: đây là người phụ nữ đầu tiên trừ mẹ tôi ra đã ôm tôi khi tôi biết thế nào là khái niệm “khác giới”. Con bé càng khóc to thì càng siết chặt tôi hơn. Rồi từ từ tiếng khóc cũng giảm dần và cuối cùng nó cũng buông tay ra khỏi người tôi.

- Cháu… cháu xin lỗi!
- Ừ, đc rồi! Có gì nói cho chú đi!
Nó lại ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn tôi, cái nhìn hình như để tìm sự tin tưởng thì phải. Nó cúi mặt xuống, lí nhí.
- Ngày mai sinh nhật bạn trai cũ của cháu!
-… Tôi vẫn lặng im chờ con bé nói tiếp.
- Cháu định sẽ ko đi nhưng hôm nay anh ấy gửi tin nhắn cho cháu. – Hình như con bé lại khóc tiếp tôi nghe tiếng nấc đầy nghẹn ngào của nó. – Anh ấy nhắc lại lời hứa mà cháu từng nói: “Ngày sinh nhật anh em sẽ là người con gái hạnh phúc bên ngươì mình yêu và anh cũng vậy!”. - Rồi bất chợt con bé ngước đôi mắt toàn nước lên nhìn tôi. – Nhưng giờ thì chúng cháu đã chia tay. – Nó lại nấc lên những tiếng nấc mà tôi nghe cứ như xé ruột gan. - Sẽ chẳng có chuyện gì sảy ra nếu như cháu ko có lời hứa đó và anh ấy vẫn chưa có bạn gái mới!... - Nước mắt con bé lại lăn dài.

Tôi khẽ đưa tay lên lau những giọt nước nóng hổi. Rồi ân cần như một người bề trên:
- Đừng khóc nữa Thanh Mai. Đừng buồn vì người con trai này. Cháu phải làm sao cho cậu ta thấy chia tay cậu ta là một lựa chọn đúng đắn của cháu. Cậu ta đã làm thế với cháu thì cháu cũng có thể làm lại với cậu ta.
- Cháu ko hiểu ý chú!
- Cháu nhất định phải đi sinh nhật và đi cùng một anh chàng - người yêu của cháu!
- Người yêu giả?
- Ừ
- Nhưng… cháu ko có ai cả!
- Một anh chàng cũng ko có sao? – Nó lắc đầu.
- Cháu vừa mới chia tay người yêu mà!
- Vậy bạn, bạn con trai ý! – Con bé lại lắc đầu.
- Chả ai có thể giúp cháu đâu vì họ đều là bạn của anh ta nữa.
- Trời! Vậy thì ai bây giờ?
- Chú!
- Hả?


Chương XV: Kẻ giả mạo hoàn hảo!

Tôi đã đồng ý trở thành “người yêu giả mạo” của con nhỏ Thanh Mai. Vì một lí do à chính xác hơn là một điều kiện con nhỏ đề ra để thuyết phục tôi, đó là: “Nếu chú đồng ý cháu sẽ ko làm kì đà cản mũi chú nữa. Cháu sẽ để cho chú đc tự do cưa đổ chị cháu mà ko hề có bàn tay của cháu chen ngang!”. Cái đề nghị đó quả quá hấp dẫn với tôi. Tất nhiên tôi ko phải là một thằng ngốc mà lại đi từ chối rồi. Chuyện cả đời chứ có ít gì đâu. Tôi chỉ việc giả mạo làm người yêu nó một tối thôi mà. Chẳng thiệt thòi là mấy!

Tôi ko đóng mình trong những bộ đồ đứng đắn và lịch thiệp mà tôi vẫn mặc. Thay vào đó tôi mặc khá là cool (như bọn trẻ bây giờ thường nói) và thật thoải mái với áo cánh và quần jin. Nói thật tôi thường ngày đóng bộ comle mà trông vẫn còn trẻ hơn so với tuổi, thế nên hôm nay nhìn tôi ăn mặc thế này, tôi cá là trông ko quá 24. Dẫu sao thì như thế mới phù hợp đc với một con nhỏ 17, 18 tuổi mà.

Con nhỏ hiện ra trước mắt tôi hoàn toàn khác lạ. Nó ko còn buộc tóc, chẳng còn mặc quần tụt, và cũng chẳng đi những đôi giày đế bệt. Mà thay vào đó là một con nhỏ súng sính trong chiếc váy hoa xanh cùng chiếc túi sách cùng màu, chân đi dép cao gót, và mái tóc đen nhánh, tỉa lá đc thả dài với chiếc cặp ghim hình quả táo đính đá. Tôi đã thật sự ngây ngất mất mấy giây rồi mới kịp định thần lại. Lần thứ hai tôi phát hiện ra là con nhỏ - nó đẹp! Lần đầu là lúc ở siêu thị mấy hôm trước. Lần ấy tôi thấy nó đẹp một cách trẻ con nhí nhảnh – mang vẻ đẹp của sự tự nhiên. Còn lần này tôi thấy nó đẹp với vẻ đẹp thật nữ tính và đáng yêu. Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ… gần bằng chị mà thôi! Tôi vẫn thấy Thanh Trúc là đẹp nhất mà!

Tôi và Thanh Mai tiến vào quán bar nơi tên người yêu cũ của con bé đã bao cả. Con nhỏ có vẻ hơi run, vẻ mặt đầy căng thẳng. Tôi đưa tay phải chống mạng sườn: “Nào em yêu!” Nó nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe. Tôi vẫn giữ yên tay, hếch mắt chỉ vào cánh tay mình. Nó có vẻ ngại ngần vì nó hiểu ý tôi muốn nói gì. Tôi đành phải trở về là mình: “Cháu và chú đang là người yêu. Biết chưa?” Nó gật đầu và sau vài giây chần chừ cũng đưa tay vòng qua cánh tay tôi, khoác lấy và đứng sát bên tôi. Con bé ngước lên nhìn tôi có gì đó hơi ngượng ngùng. “Mỉm cười nào!”. Con bé khẽ cười thật tươi trước câu nói của tôi. Nó thì thầm: “Vâng anh yêu!”. Ko hiểu sao tôi chợt đỏ mặt trong khi rõ ràng tôi còn vừa nói như thế trước với nó. Chúng tôi cùng bước vào trông đúng như một cặp tình nhân thật sự. Sinh nhật có vẻ khách mời khá đông. Đang đi, con bé chợt khựng người lại. Trước mặt chúng tôi là một cậu nhóc trông cũng khá đẹp trai, bên cạnh còn có một con nhỏ khá xinh, mỗi tội trang điểm đậm quá. Tên nhóc có vẻ ngỡ ngàng trc sự xuất hiện của chúng tôi.

- Chúc mừng sinh nhật – Thanh Mai tiến đến đưa tặng bó hoa cho cậu ta.
- Thanh Mai… Đây là…
- Hì, là bạn trai mới của em. – Con bé mỉm cười ra hiệu tôi lại gần, sau khi tôi đã yên vị đứng bên cạnh con bé, con bé lại quay lại khẽ mỉm cười nói tiếp. - Lời nói hồi nào giờ linh nghiệm thật, chỉ có điều ko như hai ta đã dự đoán. Đời thường thế mà. Bất ngờ là điều thú vị của cuộc sống. – Nó nói mà nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc.
- À… uk. - Rồi thằng nhóc quay sang phía tôi – Tôi là bạn trai cũ của Thanh Mai. – Con nhỏ đứng bên thằng nhóc nhăn mặt liếc sang, cậu ta như hiểu ra vội tảng lờ - Cám ơn đã đến dự sinh nhật của tôi.
- Tôi là Lâm, rất vui khi đc dự sinh nhật của cậu. Cám ơn cậu đã chia tay cô ấy để tôi có cơ hội tìm đc tình yêu đích thực của mình. – Tôi nói mà vòng tay ôm lấy bờ eo Thanh Mai, đôi mắt nhìn con bé vẻ đắm đuối lắm. Tên người yêu cũ có vẻ ko đc thoải mái. Đó là điều mà cả tôi và con bé đều trông đợi.

Chúng tôi cùng dự tiệc sinh nhật trong tiếng nhạc và tiếng người ồn ào náo nhiệt. Tên người yêu cũ của Thanh Mai mà tôi cũng chả buồn hỏi tên cứ săm soi chúng tôi suốt. Biết vậy chúng tôi càng tỏ ra thân mật với nhau hơn.

- Thanh Mai! Ko nghĩ là em lại đến đâu đấy. Lại còn đem cả bạn trai mới đi nữa.
- Bạn trai mới của em đây hả? Đẹp trai thế! – Tôi đang đc một con nhỏ khen mình nên cũng nâng nâng. Con bé Thanh Mai khẽ mỉm cười, liếc mắt sang và bắt quả tang tên người yêu cũ đang nhìn lén, ngay lập tập tức chàng ta giả bộ quay mặt đi. Nó và tôi ko hiểu sao cùng nhìn nhau cười. Chúng tôi đang vui vì hành động của thằng nhóc mà.

Chợt tiếng nhạc trên sân khấu vang lên rộn ràng. Một trong hai con nhỏ đang đứng cạnh chúng tôi vội kéo tay Thanh Mai:
- Lên nhảy thôi em! – Con bé khẽ lắc đầu từ chối:
- Bữa nay em mặc thế này ko hợp nhảy thế cho lắm!
- Vậy khiêu vũ chắc đc! – Tôi đứng dậy chìa tay ra trước mặt con bé – Em biết nhảy chứ? – Con bé đặt tay lên tay tôi.
- Một chút!

Chúng tôi bước lên sân khấu, tôi ra hiệu cho đổi nhạc. Thế là chúng tôi một mình một sân khấu cứ thế tung hoành. Con nhỏ nói là nó biết một chút ấy thế mà nó nhảy cực điêu luyện. Chúng tôi như hoà là một. Mỗi bước nhảy như êm du theo nhạc, như cuốn lấy nhau. Mọi người đổ dồn hết con mắt vào chúng tôi. Con nhỏ như trông đẹp hơn với những lọn tóc cứ bay nhảy sang hai bên, đôi chân nó uyển chuyển và toàn thân mềm mại kinh khủng. Chúng tôi thật sự tạo lên cả một ko gian đẹp và cuốn hút mọi người. Nhạc kết thúc, mọi người vô tay trầm trồ khen ngợi. Rồi đám đông chợt hô to: “Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!....”

Chúng tôi luống cuống ko biết làm gì. Con bé căng thẳng hết cỡ, nó nhìn tôi ko giấu nổi vẻ sợ sệt, lo âu. Tiếng hối thúc của mọi người vẫn cứ vang lên ngày một to hơn. Rồi như một ma lực nào đó tác động, tôi đưa tay kéo sát người con bé lại và thì thầm: “Nhắm mắt lại!”. Mọi người vỗ tay rầm rầm và la hét inh ỏi. Tôi cảm nhận đc sự có mặt của đôi môi con bé trên môi của mình. Môi con bé thật mềm, mềm lắm. Tôi cứ bị dính chặt vào nó. Như có một luồng điện chạy dọc trong cơ thể tôi. Đây là lần đầu tiên tôi biết hôn là gì trong suốt gần 30 năm trời.